Hai cậu bé Mễ Thiên Hạo và Mễ Thiên Trạch thân thể khỏe mạnh cứng cáp, cũng đeo khăn quàng và đội mũ, trước khi khai giảng cũng qua đó chơi một tuần, hàng ngày đều cùng Ôn Mộng Thần chơi với bọn trẻ. Nhưng đã một tuần rồi chưa qua đó, lúc nói chuyện chúng cũng bắt đầu thấy chán rồi, mặc dù cuộc sống trên thị trấn rất thuận tiện, nhưng chỗ có thể chơi rất ít, ở chỗ xung quanh đến ngọn núi để leo cũng không có, càng không cần
Còn về chỗ ngủ, giường cũng là loại nhỏ, chỉ có Mễ Điềm Điềm là còn thấy ổn, bây giờ hai đứa trẻ lớn như vậy, hoàn toàn không thể duỗi chân, anh em sinh đôi nói, điểm bất tiện này khiến cho chúng không lăn qua lăn lại trên giường được.
Nói tóm lại, chuồng vàng chuồng bạc cũng không bằng cũi chó ở nhà.
Trở về nhà sau một tuần, hai người hiếm khi có cùng sự kiên trì giống nhau, bày tó nếu như cha mẹ vẫn ở ký túc xá dành cho công nhân thì chúng sẽ không đến đó nữa.
Buổi tối ngủ chật quá.
Nghe thấy sự bất mãn của chúng, Mễ Húc Quang và Thái Kiều Chi nhìn nhau cười khổ. Bọn họ cũng biết nơi ở trên thị trấn không lớn lắm, nhưng ở thời điểm này như vậy đã là tốt nhất rồi.
Cho dù muốn thay đổi nơi ở, thì cũng không có nhà xây sẵn để họ chuyển đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT