Tiêu Tuệ hiểu cái nhìn đó. Bà ta đã xa nhà quá lâu, cha mẹ cũng dần dần già đi, nơi mà bà ta lớn lên, là nhà của bà ta, cũng sắp không còn là nhà của bà ta nữa rồi. Cảm giác cuộc sống thuộc về bà ta ở trong nhà đã tiêu tan theo thời gian, bây giờ mỗi một ngóc ngách trong nhà, đều thuộc về anh chị dâu, cùng với con cái của họ.
Nếu bà ta muốn quay lại, sẽ trở thành sự một sự tồn tại ngại ngùng. Lúc đó, Tiêu Tuệ lập tức từ chối, nói với mẹ Tiêu mình sống rất tốt, không định quay về, cũng không định ly hôn, cứ để bà ta ở dưới quê, sống như vậy.
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó không cam tâm. Nếu như lúc đầu không phải là bà ta nhất thời kích động, cuộc sống của bà ta sẽ không có thay đổi lớn như vậy.
Tiêu Tuệ thầm thở dài.
"Quên đi, hiện tại em vẫn rất ổn. Hai ngày nữa em phải về nhà rồi, lần sau gặp lại có lẽ là phải đến năm sau, chúng ta vẫn nên để chuyện này nói sau đi, nói chuyện khác đi." Tiêu Tuệ đáp.
Bạch Lộ, người từ nãy giờ vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên cạnh hai người cũng lên tiếng nói giúp: "Đúng vậy đấy, em và chị Tiểu Tuệ sắp phải đi rồi, anh, em thực sự không muốn rời xa mọi người, mọi người nhất định phải viết thư cho em đều đều đấy, đến năm sau đón Tết, em và chị Tiểu Tuệ lại cùng nhau về!"
Hai người đều đã nói vậy rồi, Bạch Ngọc không thể tiếp tục đề tài này nữa, sau khi ngồi một lúc thì nở nụ cười lạnh nhạt, nhắc đến chuyện khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT