"Được rồi. Chú sẽ mang giúp cháu chỗ thịt đó vào trong thị trấn." Mễ Húc Quang lại nói: "Ngoài việc mang về thịt lợn đêm qua, chú còn mang thêm tiết lợn, lòng lợn, xương lợn và cả đống củi to, chia cho mấy đám nhóc bọn cháu, ai cũng có phần cả. Thần Thần, cháu không cần phải ngại. Thức ăn ở nhà hôm nay sẽ rất phong phú, cháu nên ăn nhiều vào một chút."
Khi nghe thấy Mễ Húc Quang đã đồng ý yêu cầu của mình, Ôn Mộng Thần ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó, cậu lại ngủ.
Cũng không có cách nào khác, đối với cậu, cả một ngày hôm qua vận động có chút quá sức mình, so với chơi với những đứa trẻ ở bên kia thì cả một ngày mệt mỏi hơn nhiều. Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn cảm thấy rất buồn ngủ.
Mễ Húc Quang cười, đi ra khỏi phòng, cắt lấy khoảng một cân thịt lợn rồi ngồi trên xe đạp cùng với Thái Kiều Chi đi vào trong thị trấn.
Lúc Ôn Thiết Quân nhận được thịt lợn đã là nửa tiếng sau.
Ông ta cầm miếng thịt lợn rừng trong tay, không biết bao lần giơ về phía Mễ Húc Quang để xác minh: "Cái này là do Thần Thần để chú mang đến cho tôi sao? Con lợn rừng này là bọn chúng phát hiện hả? Lúc đó chúng nó có bị thương không?"
Mặc dù người cha vui vẻ trong lòng nhưng vẫn lo lắng nên lúc nói chuyện cũng lộn xộn hết cả lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT