"Em muốn lên núi!" Ôn Mộng Thần lớn tiếng nói.
Đối diện với Ôn Mộng Thần, Đường Lâm Khê nhìn vẻ mặt cương nghị, kiên định của Ôn Mộng Thần, sau đó nhìn xuống hai chân rõ ràng là ngắn hơn mình, không tự chủ được phát ra một tiếng "ha ha".
Mễ Điềm Điềm: ?
Ôn Mộng Thần: ?
"Anh Đường, có phải anh vừa mới cười đúng không?" Mễ Điềm Điềm nghi ngờ có phải chính mình nhìn nhầm rồi không, ánh mắt cô mang theo vẻ khó hiểu pha lẫn chút nghi ngờ. Cô còn cố ý ngẩng đầu lên nhìn màu bầu trời, trời đã khá khuya, còn chưa tối hẳn. Theo lý thuyết thì cô sẽ không nhìn nhầm.
"Anh Đường, vì sao anh lại cười? Chẳng lẽ ở trên núi không vui sao?" Ôn Mộng Thần cũng hỏi với vẻ bối rối. Cậu cảm thấy ở trên núi là nơi vui chơi tốt nhất mà.
Tức thật! Lẽ nào Thần Thần chán đi chỗ bình thường rồi nên muốn đến nơi hoang vắng sao? Vậy cũng làm người ta ghen tị chết mất thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play