"Đúng vậy, may mà lúc ấy con và Húc Quang đều nghiêm túc học tập, nếu không thì nói không chừng còn không thi vào được đấy." Thái Kiều Chi nói sắp xếp của mình với vải vóc: "Lần này vải mang về khá nhiều, hẳn đều phân được đến mọi người, con định làm áo khoác mùa thu cho ba đứa Điềm Điềm, Thiên Hạo và Thiên Trạch, cũng không biết làm trong một ngày có kịp được hay không."
Nghe con dâu nói lại làm quần áo cho mấy đứa nhỏ, bà cụ Mễ hồi phục lại tinh thần, không ngại khó đề nghị: "Con đã nghĩ kỹ muốn làm quần áo như nào chưa? Mẹ nói con biết, gần đây Điềm Điềm thế mà vẽ được kha khá kiểu dáng quần áo, không thì con thử qua chỗ con bé nhìn xem, chọn cái nào đẹp mắt rồi làm cho con bé mặc?"
Bà cụ Mễ cũng không ngờ được cháu gái cưng của mình thế mà lại nhiệt huyết như vậy với việc thiết kế quần áo, thật sự là một ngày không vẽ sẽ ngứa hết cả tay.
Thái Kiều Chi bật cười, lên tiếng: "Vâng ạ, đến lúc đó con sẽ qua xem một chút."
Không chỉ đơn giản là xem như vậy đâu.
Sau khi Thái Kiều Chi làm xong mọi việc liền đi tìm Mễ Điềm Điềm, để con bé lấy hết thành quả lao động mấy ngày qua đưa cho bà nhìn xem. Mễ Điềm Điềm nghe lời làm theo, trực tiếp lôi ra một quyển vở bài tập, bên trong vẽ đầy linh cảm của con bé, sau đó dùng đôi mắt long lanh nhìn Thái Kiều Chi, đợi lựa chọn của bà.
Lật quyển vở bài tập ra, từ lúc mới bắt đầu ngòi bút còn non nớt không lưu loát dần dần trở nên trôi chảy thuần thục hơn, ai mà ngờ tới đây là do một cô bé nhỏ mới bốn tuổi vẽ được? Thái Kiều Chi càng lật về sau càng hoảng sợ hơn, trong lòng bà càng thêm kiên định về suy nghĩ phải bồi dưỡng con gái thật tốt, thiên phú như vậy có khác gì ông trời đưa cơm đút tới tận miệng đâu, làm gì có chuyện ngậm miệng không ăn?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT