Hai vợ chồng đều có chút dở khóc dở cười, hoá ra bọn họ đã phí công lo lắng, con gái của bọn họ vốn dĩ không hề yếu ớt như vậy.
Hơn nữa, tại sao bọn họ lại quên mất bọn họ không phải chỉ có một mình trên thị trấn nhỉ. Mễ Thủy Liên, chị cả nhà họ Mễ đã kết hôn đang sống trên thị trấn, coi như có gặp chuyện gì, bọn họ cũng có thể đi tìm Mễ Thủy Liên ngay bên cạnh để bàn bạc. Đấy là chưa nói đến phía sau còn có nhà họ Ôn, Ôn Hỉ Dân chín là một ngọn núi to nữa, giám đốc xưởng may còn là ông nội Can của con gái bọn họ, sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ gặp rắc rối mà không giúp được?
Chỉ là hai vợ chồng họ đều không phải loại người thích gây rắc rối cho người khác, thế mà vừa rồi sốt ruột quá liền quên mất điều này, may mà còn có Mễ Điềm Điềm nhắc đến, giúp bọn họ thoát ra khỏi trạng thái hốt hoảng.
"Chúng ta cứ làm vậy trước đã nhé, đến lúc đó buổi tối cha mẹ không có nhà, Điềm Điềm không được khóc nhè đâu nhé." Thái Kiều Chi xoa đầu con gái vài cái rồi cười nói.
Mễ Điềm Điềm phối hợp làm vẻ mặt hoảng sợ, thành công chọc Mễ Húc Quang và Thái Kiều Chi cười một trận.
Sau khi sắp xếp ổn thoả chuyện của bọn trẻ, Mễ Húc Quang liền đi gặp bà cụ Mễ để báo cáo một tiếng, nói rằng mấy ngày đầu, có lẽ vẫn cần bà cụ Mễ phải để ý xem xem cảm xúc của bọn trẻ có bình thường hay không, nếu bọn trẻ không thể nào quen được tình trạng này thì bọn họ sẽ suy nghĩ thêm biện pháp khác.
Tóm lại là bọn họ cũng không thể khiến mấy đứa trẻ trở nên xa lạ với mình được, bọn họ cũng rất luyến tiếc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT