Thế là, Mễ Thủy Liên cũng không có thời gian để ý con trai và con con gái vừa đi học về nữa, nhanh chóng rớt nước cho Mễ Điềm Điềm, bảo cô uống cho đỡ nghẹn.
Vừa uống nước, Mễ Điềm Điềm lại nghe thấy giọng cậu bé vừa nói chuyện chậm rãi nói: "Ồ ... là cậu ba và em họ ạ, sao hôm nay hai người đến vậy?"
Mễ Điềm Điềm: "..." Anh họ này, nói sao cũng thấy có chút quái gở?
Đối với Lưu Hồng Lương và Lưu Trân, ấn tượng của Mễ Điềm Điềm vẫn là dừng ở kiếp trước. Trong ấn tượng của cô, cô hiếm khi nhìn thấy hai người anh họ chị họ này, thời gian cô tiếp xúc với bọn họ, cũng không thân như với ba chị họ nhà bác hai gái.
Mà hình ảnh ấn tượng mà họ để lại cho cô, cũng là tùy hứng và nhõng nhẽo.
Mỗi dịp Tết đến, bác cả đều đưa họ về một chuyến, cũng không ở lại lâu, chỉ khoảng một hai ngày. Nhưng dù ở lại trong thời gian ngắn, nhưng hai người lúc thì chê cái này lúc thì chê cái nọ, nếu không phải chê không khí chỗ họ khó ngửi, thì là chê ghế ngồi không thoải mái làm đau mông.
Nói tóm lại, ăn xong bữa trưa, đến buổi chiều, bọn họ liền nhõng nhẽo đòi về thị trấn, một chút cũng không muốn ở nhà Mễ Điềm Điềm thêm nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT