"Haiz, không sao không sao, nếu búp bê đã mang đến đây rồi thì nhất định phải tặng được. Kiều Chi, em không cần phải áp lực như vậy, đây là ý tốt của Thần Thần, chúng ta dù sao vẫn không thể nào làm cho đứa nhỏ thất vọng chứ?” Phương Lệ Toa đến gần Thái Kiều Chi, vẫn tủm tỉm cười giải thích.
Đồng thời, trong lòng bà còn nói lời xin lỗi với Thái Kiều Chi. Bọn họ mang tới quà đến tặng cho Tiểu Điềm Điềm, không phải chỉ có một con búp bê, hy vọng đến lúc đó bọn họ đừng khó xử quá......
"Đúng vậy đúng vậy! Chị Điềm Điềm, cái này là tặng cho chị, chị nhất định phải nhận!" Ôn Mộng Thần rất thông minh, vừa nhìn thấy Mễ Điềm Điềm có ý định từ chối, ánh mắt đột nhiên rưng rưng, "Hay là, chị Điềm Điềm không thích Thần Thần, cho nên cũng không thích món quà mà Thần Thần tặng cho chị?”
Vừa thấy Ôn Mộng Thần lại giống như muốn khóc ra, trong nháy mắt Mễ Điềm Điềm luống cuống, cũng không vội vàng từ chối mà nhanh chóng ôm búp bê tiến lên an ủi. Vừa cam đoan mình sẽ nhận búp bê, vừa khen Thần Thần chọn quà rất tốt, cô rất thích, đương nhiên, cô cũng vô cùng thích Thần Thần, lúc này mới nở nụ cười lần nữa với Ôn Mộng Thần.
Ôn Mộng Thần đem nước mắt chớp chớp trở về, khoa trương thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy chúng ta đã nói như vậy, chị Điềm Điềm nhất định phải nhận món quà của Thần Thần, không được trả lại!”
Mễ Điềm Điềm đang ôm búp bê trong ngực, mê mang chớp chớp mắt, sao lại cảm thấy mình hình như bị Thần Thần lừa gạt ấy? Tiếng khóc của cậu hình như là giả vờ...
Thừa dịp Mễ Điềm Điềm không phát hiện, Ôn Mộng Thần nhanh chóng nhìn Phương Lệ Toa với một ánh mắt giảo hoạt, ý nghĩa hình như là: Nhìn đi, quả nhiên vẫn phải cần con ra tay thì mới thành công!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT