Nhưng mà chúng nó có sợ hay không thì cũng đâu có liên quan gì đến những người khác đâu? Kết cục của chúng nó đã sớm được xác định rồi.
Mễ Điềm Điềm lách từ khe hở giữa chân người lớn chạy ra ngoài, cô trực tiếp chạy đến trước mặt Triệu Lãng và Đường Lâm Khê, vừa vui mừng vừa kinh ngạc nhìn hai con gà rừng.
"Oa, vậy mà thật sự bắt được, con thật là giỏi quá đi!" Mễ Điềm Điềm tự khen mình mà không chút đỏ mặt, sau đó cười toe toét nói lời cảm ơn với hai người đi lấy con mồi về giúp cô: "Anh Đường, anh Tiểu Lang, em cảm ơn hai anh nhiều ạ!"
Đường Lâm Khê cũng rất vui vẻ, vậy mà tên của anh lại xếp trước Triệu Lãng, có lẽ anh vẫn quan trọng hơn trong lòng em Điềm Điềm đi.
Triệu Lãng đưa Đường Lâm Khê đi theo bà cụ Mễ vào phòng bếp của nhà bọn họ, đầu tiên anh dùng dây cỏ buộc hai cái chân con gà rừng vào một chỗ, sau đó lại cột ngược chúng nó lên một cái sọt, còn đè một tảng đá lên trên cái sọt để phòng ngừa trường hợp chúng giãy quá mạnh nhằm chạy trốn.
Sau khi làm xong hết mấy chuyện này, bà cụ Mễ cười tít mắt nói với hai người: "Khi nào các cháu về nhớ thông báo giúp bà một chút, tối nay qua nhà chúng ta ăn tối đi. Hai con gà rừng này, tối nay giết hết đi, chúng ta phải ăn một bữa thật tưng bừng!"
Đường Lâm Khê kinh ngạc, sao chuyện ăn cơm này còn có cả phần bọn họ vậy? Triệu Lãng cũng có hơi xấu hổ, bọn họ chỉ giúp đỡ một chút đi xem có con mồi hay không thôi, ấy vậy mà sao lại biến thành được mời cùng ăn cơm vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT