Hỏi xong vấn đề này, còn có thể cười mờ ám nhìn về phía Đổng Đại Dũng, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Đổng Đại Dũng tức giận đẩy người đó ra, sắc mặt đen sì tiếp tục vùi đầu làm việc.
Người nọ bị mất hứng thú, nhỏ giọng lải nhải một tiếng "cái thứ đồ gì chứ", sau đó liền bỏ đi.
Đổng Đại Dũng cúi đầu làm việc, nhưng tâm tư thì đã bay đến cảnh tượng hôm qua sau khi về nhà mà anh ta nhìn thấy.
Một cú ngã kia xác thực khiến Tống Đào Hoa có chút thảm. Không phải vì cô ta bị ngã đến mức gãy tay hay gãy chân gì cả, mà là vết thương của cô ta gần như hoàn toàn đều ở trên mặt: khối cằm bị mất đi một mảng da lớn, lộ ra phần thịt đỏ như một miếng thịt lợn được dán lên trên mặt vậy; hai bên má bị đá vụn trên mặt đất mài, kéo ra mấy cái "râu mèo" mảnh khảnh; mũi và mắt không biết lúc đó đụng phải cái gì nữa, dù sao thì sao cũng bị sưng lên, dùng khăn tay ngâm nước lạnh đắp cả đêm, vẫn chưa hoàn toàn tiêu sưng; thảm hơn nữa là, trên đỉnh đầu cô ta có một nhúm tóc nhỏ, đều bị rụng xuống...
Tóm lại, cảnh tượng mà lúc hôm qua Đổng Đại Dũng về nhà nhìn thấy, xác thực là đã khiến anh ta bị doạ sợ. Tống Đào Hoa ở bên tai anh ta khóc đến sướt mướt, nói chỗ nào đau chỗ nào không thoải mái, nhưng Đổng Đại Dũng một chữ cũng không nghe vào, cảm thụ duy nhất của Đổng Đại Dũng chính là đầu óc ong ong đau.
Nghe nói Tống Đào Hoa không cẩn thận giẫm phải một tảng đá, mới trượt ngã.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT