Việc học tập của gia đình họ, kể từ khi quyết định bắt đầu đã không dừng lại, mỗi đêm là thời gian học tập của cả nhà bọn họ. Vừa mới bắt đầu, Mễ Húc Quang cùng Thái Kiều Chi hai người chỉ dạy cho Mễ Điềm Điềm những kiến thức đơn giản nhất, ví dụ như phiên âm cùng số Ả Rập, Mễ Điềm Điềm học rất nhanh, không bao lâu sau đã học một biết mười, suy một ra ba, cộng trừ nhân chia bốn chữ số thì không cần nhắc đến làm gì nữa, mà ngay cả sách giáo khoa ngữ văn của hai anh trai cô, cô cũng có thể căn cứ vào phiên âm đánh dấu ở phía trên mà đọc được chính xác toàn bộ.
Khả năng học tập mạnh như vậy, đã làm cho hai anh trai của cô vô cùng ghen tị hâm mộ.
Tuy nhiên, lúc hai vợ chồng bọn họ cảm thấy bản thân có thể thành công lui thân thì cô con gái út của bọn họ lại điên cuồng tìm đến, chủ động yêu cầu học thêm kiến thức mới. Hai người bọn họ vốn dĩ đối với nhu cầu của bọn nhỏ tương đối chú ý, huống chi còn là loại thỉnh cầu tràn ngập ý nghĩa tích cực này, đương nhiên là... , đương nhiên là phải cắn răng mà kiên trì đồng ý rồi.
Vì thế bọn họ bắt đầu dạy Mễ Điềm Điềm nét bút của từng chữ, bắt đầu dạy cô những chữ này có thể tạo thành từ gì, rồi từ này lại có thể tạo thành loại câu nào. Đợi đến sau thì hai người bọn họ lại bắt đầu thu thập tìm kiếm các loại thành ngữ, nói điển cố, giảng giải nghĩa, cố gắng để cho Mễ Điềm Điềm hiểu được thành ngữ kia rốt cuộc là có ý gì. Số lượng thành ngữ mỗi ngày học cũng không nhiều, bình thường chỉ có ba đến năm thành ngữ, nhưng qua một đoạn thời gian tích góp được, Mễ Điềm Điềm cũng đã học được rất nhiều thành ngữ rồi.
Mặc dù không thể hiểu tại sao mẹ lại đột nhiên kiểm tra thành ngữ của cô, nhưng điều này cũng không phải là khó khăn đối với Mễ Điềm Điềm, cô ngẩng đầu suy nghĩ vài giây, rất nhanh đã đưa ra đáp án: "Mẹ, là 'vui đến phát khóc', đúng không?"
"Đúng vậy!" Thái Kiều Chi lúc này mới hôn lên má Mễ Điềm Điềm một cái, coi như là cổ vũ, sau đó mới giải thích nguyên nhân vì sao bà đột nhiên kiểm tra thành ngữ của Mễ Điềm Điềm,"Điềm Điềm nếu biết có thành ngữ như vậy thì con cũng nên học cách dùng của nó ở trong hiện thực. Con phải biết rằng nước mắt đôi khi không chỉ đại diện cho cảm xúc buồn bã, thương tâm hay khổ sở, mà đôi khi một người vì quá hạnh phúc, quá vui vẻ cũng sẽ rơi nước mắt."
Nghe Thái Kiều Chi nói như vậy, Mễ Điềm Điềm lập tức hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play