Cô vẫy tay chào tạm biệt Đường Lâm Khê: "Tạm biệt anh Lâm Khê-"
Khóe mắt Mễ Điềm Điềm khẽ nhìn thấy Tiểu Lang cũng đang nhìn bọn họ, vì thế trên mặt cô lại nở nụ cười, thực hiện động tác giống như hồi nãy một lần nữa: "Tạm biệt anh Tiểu Lang -"
Đường Lâm Khê cảm thấy, lực chú ý của mình trong mắt Mễ Điềm Điềm bị chia đi, cho nên cậu đột nhiên có chút mất mát.
Nhưng thời gian mất mát cũng không phải rất dài, trong nhà quả thật còn có rất nhiều việc phải bận rộn, Đường Ngọc Lan muốn đi xử lý chuyện khác, vì thế để cho cậu dẫn theo Tiểu Lang chơi ở trong phòng một lát, chờ mấy người Triệu Oánh từ trấn trở về rồi nói sau.
Sau khi Mễ Điềm Điềm về đến nhà thì ăn chút đồ gì đó, sau đó cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Vốn dĩ từ lúc cô trở về từ nhà cô Hai đã rất buồn ngủ rồi, nửa đường mắt cô đã híp lại, cô còn nằm sấp trong lòng cha cô một lát, chờ về đến nhà không bao lâu, thì cách vách liền truyền đến động tĩnh không nhỏ, bởi vì lo lắng cho bà nội Đường cùng với anh Đường của cô, cho nên Mễ Điềm Điềm đã cố gắng chống đỡ không có ngủ, chạy tới xem xét cùng với người lớn trong nhà, chờ sự tình chấm dứt, cơn buồn ngủ liền quay trở lại, lại một lần nữa tìm tới cô.
Mễ Điềm Điềm mơ mơ màng màng nhìn về tổ nhỏ của mình, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Một giấc ngủ này, Mễ Điềm Điềm ngủ mãi đến bảy tám giờ tối mới tỉnh lại.
"Em gái dậy rồi, em ngủ thật lâu nha!" Mễ Thiên Hạo nghe thấy động tĩnh truyền đến từ giường thì chạy ra ngoài gọi cha mẹ một tiếng: "Cha mẹ, em gái tỉnh ngủ rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT