"Đổng Đại Dũng, đủ rồi!" Triệu Oánh nói,"Sự tình đã đến mức này, anh cũng đừng mong cha mẹ còn có thể tha thứ cho anh. Còn có tôi cũng vậy, cuộc hôn nhân này của chúng ta nhất định là sẽ phải ly hôn rồi, anh không cần nói thêm gì nữa."
Đổng Đại Dũng nhìn về phía Triệu Oánh, thở dài nói: "Triệu Oánh, anh chỉ là phạm phải sai lầm mà mỗi một người đàn ông đều phạm phải, em không thể nể tình anh là lần đầu tiên mà tha thứ cho anh hay sao? Anh tin tưởng, với tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta, em khẳng định cũng là luyến tiếc anh, đúng không, Triệu Oánh?"
Nói xong, Đổng Đại Dũng còn dùng ánh mắt thâm tình đến buồn nôn nhìn về phía Triệu Oánh.
Triệu Oánh bị ghê tởm lui về phía sau một bước dài, phát hiện ra mình chưa bao giờ biết người đàn ông này vậy mà còn có thể mở mắt nói dối đến mức này, Triệu Oánh cười lạnh một tiếng: "Lần đầu tiên? Anh có chắc về điều đó không? Vậy thì tôi sẽ nhắc cho anh nhớ, bắt đầu từ đêm 3 tháng 9 năm ngoái, anh thường xuyên đi ra ngoài vào ban đêm, ban đầu thì một tháng gần như là có năm hoặc sáu ngày, sau khi qua năm mới thì số lượng tăng lên thành mười một hoặc mười hai ngày trong một tháng, hai tháng gần đây, anh hầu như mỗi ngày đều sẽ lấy cớ không ngủ được để đi ra ngoài đi dạo rồi biến mất hơn hai giờ, đã như vậy rồi mà anh vẫn muốn nói rằng anh đây là lần đầu tiên hả?"
Đổng Đại Dũng thật không ngờ, Triệu Oánh cư nhiên tại thời điểm sự tình vừa mới lộ ra một chút manh mối đã phát hiện, thậm chí còn nhớ rõ thời gian chi tiết cụ thể hơn cả người trong cuộc là anh ta. Càng nghe Triệu Oánh nói thì sắc mặt của Đổng Đại Dũng càng trắng bệch, trong lòng vừa phẫn nộ lại vừa không ngừng hối hận.
Triệu Đại Căn cùng Đường Ngọc Lan đứng ở một bên, nghe con gái đếm kỹ tần suất đổng Đại Dũng ra ngoài, thì càng tức giận muốn đánh người tiếp. Oánh Oánh cư nhiên phát hiện chuyện này sớm như vậy, lúc con bé vừa mới biết, sẽ thống khổ cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào cơ chứ, sao lúc ấy con bé lại không nói cho bọn họ biết chứ?
"Cô cư nhiên cái gì cũng biết? Cô biết thì tại sao cô còn không nói thẳng ra?" Đổng Đại Dũng bị cách làm của Triệu Oánh đánh cho một bàn tay khiến anh ta không kịp trở tay, cả người đều mông lung, cuối cùng anh ta mở miệng nói ra những từ ngữ ác ý với Triệu Oánh,"Tôi biết rồi, có phải cô luyến tiếc tôi hay không? Bởi vì luyến tiếc tôi nên cô mới cái gì cũng không nói, muốn tôi hồi tâm chuyển ý? Ha ha ha, Triệu Oánh, sao cô lại đê tiện như vậy cơ chứ!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT