Triệu Hồng Diệp ôm chân ở trước cửa nhà họ Mễ hùng hùng hổ hổ hổ một hồi lâu, thấy vẫn không có ai đi ra mở cửa, thì bà ta mới dùng một chân còn nguyên vẹn khác hung hăng dậm chân, đi về nhà.
Đến khi phát hiện cửa không còn âm thanh truyền đến, Mễ Điềm Điềm mới nhỏ giọng hỏi bà cụ Mễ: "Bà nội, người đi chưa?"
Bà cụ Mễ cười tủm tỉm trả lời: "Đi rồi, Điềm Điềm có thể yên tâm!"
Ai ui, ha ha, vừa rồi tiếng "ngao" kia bà cũng nghe được quá rõ ràng rồi, chỉ ngẫm lại thôi là đã cảm thấy khẳng định rất đau. Hừ, ai bảo bà già kia đá cửa cổng nhà bọn họ, cũng đừng đá đến mức hỏng chân tiếp đi, như vậy thì bà ta nhất định sẽ đến ăn vạ nhà bọn họ cho coi, nhưng mà dù sao thì loại chuyện gánh tội thay thế này bà cũng không bao giờ nhận đâu.
Ngay cả khi bà ta thực sự bị thương, thì đó cũng là do bà ta đáng đời!
Mễ Điềm Điềm nghe bà nội nói xong, buông vỏ dưa hấu đã bị gặm sạch sẽ trong tay xuống, chạy nhanh đến bên cạnh cánh cửa đen lớn, hai má cô dán lên cánh cửa đen nhánh, hai bàn tay nhỏ bé còn không ngừng vuốt ve nó, miệng nói: "Đại Hắc không khóc, không đau, không đau, kẻ xấu đã đi rồi!"
Nhìn tư thế này là biết nghiễm nhiên Mễ Điềm Điềm cũng coi "Đại Hắc Môn" như một người bạn nhỏ của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT