Nghĩ tới đây, ánh mắt bà cụ Mễ khi nhìn về phía Triệu Hồng Diệp càng thêm không có thiện cảm, sợ bà ta lại chạy vào phát điên.
Triệu Hồng Diệp không vui nói: "Trương Xảo Lan, bà nói chuyện kiểu gì vậy? Tôi vẫn còn chưa vào nhà bà đâu nha, làm sao, đường bên ngoài nhà bà chỉ có người nhà bà mới có thể đi được hả? Triệu Hồng Diệp tôi đây thích đi đâu thì đi đấy, bà quản được sao?"
"Cười chết tôi rồi, Triệu Hồng Diệp bà vừa rồi còn không phải nói là muốn ăn dưa hấu sao, sao bây giờ đã biến thành chỉ ở bên ngoài đi qua đi lại một chút rồi vậy?" Đường Ngọc Lan cũng nghe không nổi nữa, vội vàng lên tiếng ủng hộ bà cụ Mễ,"Đây không phải là tự mâu thuẫn sao!"
Đường Ngọc Lan cũng vô cùng không vừa mắt Triệu Hồng Diệp, chủ yếu là miệng bà già này thật sự là quá tiện rồi, năm đó lúc bà ta vừa mới sinh ra Oánh Oánh, phát hiện chân phải Oánh Oánh có sự khác biệt với những đứa trẻ khác, sau đó chính là Triệu Hồng Diệp này, ở khắp nơi trong thôn bịa đặt tin đồn, nói nhà bọn họ là bị trời cao khiển trách trừng phạt, cho nên mới sinh ra đứa con như vậy, Oánh Oánh chính là một đứa trẻ vô tội nha, con bé cũng đâu có muốn bị khiếm khuyết về thân thể như vậy đâu. Vậy mà "nhờ phúc" của Triệu Hồng Diệp mà khiến cho Oánh Oánh từ nhỏ đã bị bọn nhỏ trong thôn xa lánh, cũng chỉ có bọn nhỏ nhà họ Mễ là nguyện ý chơi đùa cùng con bé.
Tuy rằng cuối cùng bà ta và Trương Xảo Lan cùng nhau dập tắt, xoá bỏ lời đồn mà Triệu Hồng Diệp tuyên truyền ra ngoài, nhưng vẫn có một số người, quan niệm của bọn họ về việc đó không có thay đổi gì cả, vẫn luôn ôm địch ý và có ý xa cách với một nhà bọn họ. Mà tất cả những điều này, đều là do cái bà già Triệu Hồng Diệp mặt đã xấu rồi tâm lại càng xấu hơn này mang đến. Vì vậy, Đường Ngọc Lan có thể cho Triệu Hồng Diệp bà ta sắc mặt tốt mới là lạ!
Triệu Hồng Diệp trừng mắt nhìn Đường Ngọc Lan một cái: "Tôi cũng không nói chuyện với bà, bà xen vào làm cái gì? Trương Xảo Lan, bà nói đi, đường trước cửa nhà bà, tôi rốt cuộc có thể đi qua được hay không? Nếu như không thể đi, vậy thì tôi phải đi tìm đại đội trưởng đến để phân xử cho tôi mới được, đường rõ ràng là đường của nhà nước nha, như thế nào lại biến thành lãnh địa tư nhân của riêng nhà họ Mễ các người rồi?"
"Ha, bà thích đứng thì cứ đứng đi, đừng để cho tôi thấy bà tiến vào trong nhà tôi là được. Nếu bà dám bước vào nhà chúng tôi một bước, tôi sẽ dùng chổi đuổi bà ra ngoài, giống như là quét rác vậy đó." Bà cụ Mễ mới không thèm để ý đến uy hiếp của Triệu Hồng Diệp, bình thường nhìn thấy đại đội trưởng bà ta đều là người chuồn nhanh hơn bất kỳ người nào khác, bà ta mà có gan đi tìm đại đội trưởng phân xử chắc? Dù sao thì bà cũng không tin.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT