Sau khi hỗn loạn qua đi, Mễ Điềm Điềm đang được ôm từ trong vòng tay của cha rời khỏi, lao vào trong vòng tay mềm mại thơm ngát của mẹ.
Mễ Húc Quang quả thực là ngậm đắng nuốt cay, nói đến khô miệng, mới làm cho bà cụ Mễ với Thái Kiều Chi tin tưởng ông vô tội, chỉ là không nói cho Điềm Điềm ông đã sớm biết chuyện cái chuông bị hỏng mà thôi, làm sao lại chọc cho đứa nhỏ khóc rồi?
"Ai bảo anh không nói!" Thái Kiều Chi liếc ông một cái.
Mễ Húc Quang buồn bực vuốt mũi: "Anh đây còn không phải là vì không dám cho con gái của chúng ta quá đau lòng hay sao..." Nhân tiện không để cho lòng tự trọng của cô bị gặp khó khăn.
Kết quả là thành như bây giờ. Ồ, đây là chuyện quái quỷ gì đây?
Mễ Điềm Điềm đã ngừng ríu rít, biến thành hơi thở nhỏ, cô từ trong ngực mẹ lộ ra nửa khuôn mặt, mang theo tiếng khóc thút thít thay Mễ Húc Quang nói: "Đừng, đừng trách cha..."
"Được được, vậy thì không trách cha, Điềm Điềm cũng đừng khóc nữa nha, khóc nhiều không tốt cho mắt đâu." Thái Kiều Chi thu hồi ánh mắt phẫn nộ, bắt đầu tập trung vào sự thay đổi cảm xúc của con gái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play