Mễ Điềm Điềm nghe thấy lời giải thích này thì trả lại cho Đường Lâm Khê một cái nhìn đồng cảm. Anh Đường quá là thảm, chắc là mất đi bao nhiêu sự hứng thú rồi. Có điều hiện tại có cô ở bên đã giúp anh Đường đuổi vận xui, tin rằng sau này anh sẽ càng ngày càng tốt lên!
Rất nhanh hai người đã chơi cả một buổi sáng. Đến buổi chiều khi Đường Lâm Khê đã ngủ trưa xong đến chơi với Điềm Điềm thì phát hiện ra cô ngồi một mình ở bậc cửa gian chính, trên tay cần đồ vật, khuôn mặt đầy thống khổ.
Lại gần xem, Đường Lâm Khê thấy trên tay cô hai đồ vật hình bán nguyệt không biết làm từ chất liệu gì, bên trên có hai cái đầu dài, ở giữa có một cái miệng trong và lõm. Lúc chia làm hai mảnh thì không nhìn ra là cái gì, nhưng lúc hợp nó lại...
"Em Điềm Điềm, cái em cầm là chuông à?"
Mễ Điềm Điềm nghe thấy giọng nói của Đường Lâm Khê thì ngẩng đầu dậy, gật đầu tán thành với Đường Lâm Khê, thừa nhận anh ta nói đúng. Anh Đường đoán rất chuẩn, không giống anh Thiên Hạo và anh Thiên Trạch, một người nói là cái bát cho Tiểu Hoàng ăn, một người nói cái gầu múc nước thiếu miệng, chẳng có ai đoán đúng cả.
"Vậy cái này... hỏng rồi hả?" Đường Lâm Khê chỉ vào hai bộ phận của chiếc chuông.
Mễ Điềm Điềm thở dài sườn sượt, rồi lại gật đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play