Mà hai người bọn họ hẹn đến ngày thứ ba lại cùng nhau chơi đùa cho nên Đường Lâm Khê cố nén không đi tìm Mễ Điềm Điềm, thật vất vả mới nhìn thấy người, liền không kịp chờ đợi hỏi ra tiếng.
Khuôn mặt Mễ Điềm Điềm lập tức đỏ lên, cô biết, ngày hôm trước mình khóc thành như vậy, là một chuyện ấu trĩ, cô đều đã là một đứa trẻ bốn tuổi rồi, cũng không phải là trẻ nhỏ hai ba tuổi nữa, làm sao có thể bởi vì quần áo bị rách liền khóc thương tâm như vậy đâu?
Tuy rằng tất cả mọi người đều không nói gì, cũng không có một mực giễu cợt cô, nhưng Mễ Điềm Điềm vẫn rất muốn quên chuyện này đi. Kết quả ngược lại, hôm nay gặp mặt Đường Lâm Khê, cậu lại nhắc tới.
Mễ Điềm Điềm nhăn nhó nhăn nhó, sau đó cứng rắn chuyển đề tài: "Anh Đường, hôm đó là ngoài ý muốn, anh cũng đừng hỏi em nữa! Trước đó lúc bà nội Đường đến nhà chúng em có nói rằng anh bị bệnh, anh đã tốt hơn chút nào chưa?"
Lần này, Đường Lâm Khê cũng ngượng ngùng, vì dù sao thì hiện tại thân thể của cậu còn không bằng một đứa con gái đâu, cậu hẳn là nên rèn luyện thật tốt, sớm một chút cường tráng khoẻ mạnh mới được.
Thái Kiều Chi đi tới, vừa vặn nghe được một màn hai người vạch trần khuyết điểm lẫn nhau, liền không nhịn được, cười một tiếng, sau đó bị bốn người bọn họ phát hiện.
"Mẹ ơi!" Mễ Điềm Điềm từ xa hô một tiếng, nhảy xuống tảng đá liền chạy tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT