Sau khi Tiền Giai Dung rống lên, rất nhanh liền hối hận. Sao cô ta lại xúc động như vậy, sao lại nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng vậy chứ, đây không phải là càng thêm khó khăn sao? Xong rồi, Mễ Điềm Điềm nhất định sẽ cảm thấy cô ta là người nóng nảy, càng không muốn ở cùng một chỗ với cô ta.
Tiền Giai Dung ngẩng mắt lên nhìn thấy Mễ Điềm Điềm lui về phía sau, dáng vẻ giống như là muốn rời đi thì phải, ngay lập tức Tiền Giai Dung nghĩ cũng thèm nghĩ, nhào tới kéo cánh tay Mễ Điềm Điềm lại.
Chính xác mà nói thì đó là kéo vải quần áo trên cánh tay của Mễ Điềm Điềm.
Chỉ nghe "roẹt" một tiếng, chiếc áo nhìn vốn dĩ còn rất dày, phần trên chiếc áo cư nhiên liền bị Tiền Giai Dung xé ra một nửa, xuất hiện một lỗ thủng ở vị trí bả vai của Mễ Điềm Điềm, bông trắng từ bên trong lòi ra, nhìn qua thì vô cùng... thê thảm.
Hai người đều sửng sốt. Sau đó, Mễ Điềm Điềm nhìn nơi quần áo rách vài lần, miệng cô dẹt ra, nước mắt nhanh chóng tụ tập.
"Cậu! Cậu đã xé quần áo của tớ, cậu là một đứa trẻ hư!" Mễ Điềm Điềm chỉ ngón tay đang cứng ngắc của mình vào Tiền Giai Dung, khóc lóc chỉ trích nói.
Mễ Điềm Điềm là khóc thật sự, so với Tiền Giai Dung khóc thì có cảm giác thật hơn nhiều, nước mắt giống như không cần tiền, tranh nhau chen lấn chảy xuống từ hốc mắt Mễ Điềm Điềm, nhìn vào trông vô cùng thê thảm. Mễ Điềm Điềm lúc khóc cũng không phải là loại gào khóc này, mà ngược lại, tiếng khóc của cô cũng không tính là vang dội, mà là nương theo tiếng hít vào rồi đứt quãng, nhưng lại có thể làm cho người ta dễ dàng nghe ra ý ủy khuất vô tận từ trong thanh âm này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play