Tiền Giai Dung đã bị dọa đến mức không còn sức phán đoán nữa, nghe xong lời nói của Mễ Điềm Điềm, cô ta liềm cảm thấy như được đại xá,"ừm" một tiếng rồi yên lặng đi ra ngoài. Chờ đi ra cửa, Tiền Giai Dung mới phản ứng lại, cô ta cư nhiên bị một đứa trẻ con nhỏ hơn mình mười mấy tuổi rống vào mặt, hơn nữa cô ta vậy mà không cách nào chống cự.
"... Cái này cũng quá dọa người đi!"
Tiền Giai Dung thầm chửi tục chửi thề trong lòng, cảm thấy hôm nay mình không nên tới đây. Nhưng không tới thì có thể làm sao bây giờ, cô ta sắp nghèo chết rồi.
Trong phòng, Mễ Thiên Hạo cùng Mễ Thiên Trạch hai người vây quanh Mễ Điềm Điềm, ân cần hỏi: "Em gái, Tiền Giai Dung kia có phải đến tìm em gây phiền toái hay không? Có muốn hai người bọn anh đuổi cô ta đi hay không?"
Bọn họ cũng mặc kệ lời này có phải có chút ngang ngược hay không, bọn họ chỉ biết, bọn họ là tiểu nam tử hán, nên chắn trước mặt em gái, thay cô giải quyết những phiền não mà cô không có cách nào xử lý được.
Mễ Điềm Điềm nhìn hai anh trai luôn một lòng nghĩ cho cô, tâm tình lập tức tốt lên, xoay người từ trên giường linh hoạt nhảy xuống, một bên tự mình mặc quần áo, một bên cự tuyệt đề nghị của hai người: "Không cần, em vừa mới còn hung dữ với cậu ấy đâu, chờ lát nữa hỏi cậu ấy rốt cuộc có chuyện gì rồi nói sau."
Mễ Điềm Điềm nghĩ, mình không thể ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi rõ ràng thì đã đem Tiền Giai Dung đánh vào "Lãnh cung" được. Mà hai người anh trai của cô thì lại nghĩ, Điềm Điềm vừa nãy có hung dữ với Tiền Giai Dung sao? Rõ ràng là không có nha!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play