Cho dù đối phương vào lúc cậu vừa tới, không cẩn thận đụng phải cậu, cậu cũng không tức giận, bởi vì Mễ Điềm Điềm cũng không phải cố ý. Hơn nữa, lúc cậu đang mê man, đối phương vẫn ở bên cạnh cậu, không có bất kỳ ồn ào nào, điều này làm cho Đường Lâm Khê đối với cô bé lần đầu tiên gặp mặt này rất có thiện cảm.
"Anh Đường, sao anh không cầm lấy, tay Điềm Điềm giơ nãy giờ mỏi lắm." Sao anh không cầm qua nha, bàn tay ngọt ngào vẫn giơ lên thật mệt mỏi nha." Đợi mãi đợi mãi, vẫn không đợi được đến khi Đường Lâm Khê lấy viên kẹo sữa đi, Mễ Điềm Điềm nhịn không được thúc giục một tiếng.
Nghe cô nói xong, ma xui quỷ khiến, Đường Lâm Khê từ nhỏ đã không thích ăn kẹo, do dự rút tay ra khỏi chăn, nhận lấy viên kẹo được bọc trong giấy gói kẹo màu trắng từ trong lòng bàn tay nhỏ bé hơn.
"Cám ơn Điềm Điềm." Cậu chân thành cảm ơn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhỏ do mình đặt ra, Mễ Điềm Điềm cũng không ở lại bao lâu, liền tạm biệt Đường Lâm Khê, trả không gian lại cho Đường Lâm Khê mới đến Triệu gia.
Sau khi người đi, căn phòng nho nhỏ lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, lập tức yên tĩnh. Ngay cả mùi sữa như có như không trong không khí, cũng theo chủ nhân rời đi, dần dần biến mất.
Đường Lâm Khê cầm viên kẹo sữa trong tay, trên mặt hiện lên vẻ rối rắm và đấu tranh. Trong trí nhớ, cậu từ nhỏ chưa từng được ăn kẹo, mẹ cậu luôn nói với cậu, kẹo không phải thứ tốt, ăn nhiều sẽ bị đau răng, sâu răng, cậu cũng tận mắt nhìn thấy đứa bé thích ăn kẹo, bởi vì bị sâu răng mà đau đến gào khóc... Nhưng mẹ bây giờ không cần cậu nữa, cũng không quan tâm cậu nữa, cậu ăn một viên kẹo, chắc sẽ không sao đâu?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT