Mễ Húc Quang không hề do dự mà gật đầu: "Ừm, đúng vậy, cầm luôn!"
"Được, thế thì cầm luôn." Ông ta vuốt râu mình, ra giá: "Một viên một trăm, bốn viên bốn trăm, nếu đồng ý thì cứ thế mà quyết."
Nói thật, cái giá này thấp hơn cái giá mà Mễ Húc Quang dự liệu một chút. Ông đã tìm hiểu trước về giá vàng hiện tại rồi, cũng đã ở nhà trộm cân trọng lượng của bốn viên trân châu, theo như giá mà ông ta đã tìm hiểu và tiến hành tính toàn thì chắc chắn là sẽ cao hơn chút nữa. Nhưng mà đây là tiệm cầm đồ, ông lão này có thể đưa ra cái giá này là đã coi như là hiền hậu lắm rồi.
Vì thế, ông cũng không do dự gì nữa, càng chẳng trả giá nữa, mà sảng khoái ký thỏa thuận với người ta, nhận lấy một tờ giấy cầm đồ và một xấp tiền giấy 10 tệ.
Tiền trao cháo múc, chuyện này coi như là đã xong. Ông ta cũng chẳng hỏi Mễ Húc Quang tại sao lại đem bốn viên trân châu này đi cầm luôn, Mễ Húc Quang cũng chẳng giải thích lai lịch của mấy viên trân châu.
Mễ Húc Quang cầm lấy tiền, bên tai nghe thấy bên ngoài bắt đầu có tiếng ồn ào, hai con ngươi chuyển động, nhăn mày lại hỏi ông lão: "À thì... Chú ơi, ở đây có nhà xí không, bỗng nhiên bụng tôi đau quá." Vừa nói, vừa làm ra vẻ đau khổ mà ôm lấy bụng.
Cái phản ứng này của ông, ông lão đã thấy nhiều rồi, không ít người chạy tới tiệm cầm đồ của ông ta để cầm đồ, sau khi lấy được tiền thì sợ ra đường bị người ta cướp nên sẽ làm ra vẻ đau bụng hay là tiêu chảy để chạy vào nhà xí dán tiền lên người rồi mới dám đi. Vậy nên ông cũng chẳng phản ứng gì thái quá mà chỉ tay về phía góc đằng sau, bảo Mễ Húc Quang đi theo hướng đó, sau khi đi vào thì nhà xí ở cách đó không xa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT