Nguyên lai là như vậy.
Không trách được gọi là “Ngày lành”.
Tính ra, Hứa Hàng cũng đã mười mấy năm không gặp cha mẹ mình, thậm chí không phải vì bận mà đơn giản là âm dương cách biệt.
Bấy nhiêu năm qua, hắn rất ít khi bộc lộ cảm xúc hay nhắc đến chuyện cũ của mình. Hôm nay bất ngờ nhắc lại, Đoạn Diệp Lâm không khỏi đau lòng thay hắn.
Một người bình tĩnh, điềm đạm như hắn mà cũng phải mượn rượu giải sầu, đủ biết nỗi đau trong lòng sâu đến nhường nào.
Đưa người về phòng, cửa sổ nhỏ vẫn đang mở. Đoạn Diệp Lâm thuận tay đẩy người lên bệ cửa sổ, trán kề trán, nhìn một lát rồi cúi xuống hôn.
Mưa ngấm vào cơ thể mang lại một cảm giác thật hấp dẫn. Đoạn Diệp Lâm không nhịn được mà đưa đầu lưỡi liếm nhẹ, cánh môi kia bị anh cắn mút lặp đi lặp lại. Ngồi trên bệ cửa sổ, Hứa Hàng cao hơn Đoạn Diệp Lâm một chút, nên Đoạn Diệp Lâm phải hơi ngẩng cằm, một tay khác thì giữ lấy gáy Hứa Hàng mà kéo xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT