Này dấu vết thực thiển thực thiển, tuy rằng Hứa Hàng và Đoạn Diệp Lâm đã từng có không ít hành vi đối diện trần trụi với nhau, nhưng Hứa Hàng chưa bao giờ sa vào trong đó, tự nhiên cũng không tinh tế quan sát thân thể Đoạn Diệp Lâm.
Nếu không phải ánh nắng tươi đẹp của buổi sáng sớm này, Đoạn Diệp Lâm tiến đến gần như vậy, thì những dấu vết nhỏ kia thật khó mà phát hiện.
Ma x quỷ khiến, Hứa Hàng đưa tay chạm vào: “Vết sẹo này… đã rất nhiều năm.” Hắn là đại phu, nên quen thuộc với việc phân biệt sẹo như người thân.
Đoạn Diệp Lâm quay đầu đi, góc độ của hắn tự nhiên là không thể nhìn thấy, trên người quân nhân, các vết thương đều là huân chương, lớn nhỏ đếm không xuể.
Nghe Hứa Hàng hỏi, hắn mới suy nghĩ: “Ừ, đã rất nhiều năm, để ta nhớ… Khi đó ta còn ở trong quân trường, tính ra đã hơn mười năm.”
“Có thể để lại dấu răng trên người ngươi, thật sự không dễ dàng.”
Cười đồng tình, Đoạn Diệp Lâm nhớ lại chuyện thời niên thiếu: “Những năm tháng bất an đó, ta còn nhớ một lần trong lúc thành đại loạn, cứu người mà bị thương không ít, cái này thì… đã quên là bị đứa nhỏ nào cắn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play