“Dạ Thành?” Người đàn ông trung niên tên Mã Vượng đó nghe vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, “Bây giờ đã không còn Dạ Thành nữa.”
“Xin hỏi, có thể nói rõ hơn không?” Kỷ Ninh Tâm vừa nói vừa lấy túi đồ trong cặp ra, bên trong có đựng mấy gói thuốc lá và mấy miếng socola lớn, “Đây là một ít quà.”
Đây là đồ sau khi họ quan sát tình hình xung quanh mới bỏ vào, ở đây có nước có ruộng, có chỗ chăn nuôi, cuộc sống nhìn tuy hơi giống thời nguyên thủy, nhưng chắc có lẽ thức ăn nước uống đều không thiếu.
Nhưng người trong thôn đa số là người trung niên, phụ nữ và trẻ nhỏ, hoặc là thiếu niên như A Lăng, người đàn ông thành niên rất ít.
Đây là thôn gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, có thể thức ăn bên ngoài có sức hấp dẫn với họ hơn.
Quả nhiên, A Lăng đang định từ chối, nhưng khi nhìn thấy trong cái túi trong suốt đó có socola, cậu ấy vô thức đưa tay ra.
"A Lăng, sao có thể tùy tiện lấy đồ của người khác được?" Mã Vượng dạy dỗ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT