Khóa của cửa chính đó đã bị phá hỏng, hết cách khóa lại lần nữa, tuy hai cánh cửa kính dày đặc nặng nề, nhưng chỉ cần số lượng thây ma phóng xạ đủ nhiều, đâm cho vài cái là rất nhanh chúng có thể xông vào. Mà thân xa tải thì khá dài, nếu đỗ ngang thì vừa hay có thể bịt kín hai cánh cửa kính.
Những người sống sót khác trong đoàn xe đều quên mất chuyện này, thấy đội viên dưới tay Cố Hàn Tinh lái xe hành động, cho rằng bọn họ muốn bỏ lại bọn họ, tự mình rời đi, bèn nhao nhao đứng lên, nhỏ giọng nghị luận chất vấn.
"Đội trưởng Cố..." Giọng nói của Lộ Đồng mang theo vẻ không dám tin.
Cố Hàn Tinh quay đầu liếc anh ấy một cái, ánh sáng quá tối, biểu cảm và ánh mắt của nhau đều có chút mơ hồ không rõ, cô ấy chậm rãi mở miệng: "Nếu tôi muốn bỏ lại các anh thì ngay từ đầu tôi đã không cứu các anh rồi. Quản tốt người trong đội ngũ của anh đi, tôi đã nói rồi, chúng ta phải giữ im lặng."
Cô ấy không giải thích nhiều, nói xong câu đó, liền trực tiếp lên hàng ghế sau của xe Jeep, nghiêng người ngồi dựa vào đó.
Lộ Đồng nhất thời không biết nói gì, thực ra anh ấy rất muốn nói chuyện, ví dụ như tình huống lần này không giống vậy, bọn họ không có vũ khí nóng, nếu như bị ném ở chỗ này thì chỉ có một con đường chết, lại ví dụ như anh ấy muốn nói câu xin lỗi, nói cho đối phương biết mình không có ý gì khác, chỉ là lo lắng mà thôi.
Cũng không biết tại sao, từ sau ngày xảy ra vụ nổ hạt nhân, lúc đứng trước mặt Cố Hàn Tinh anh ấy luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên, rốt cuộc không có cách nào giống như lúc ban đầu, lấy thân phận của một đội trưởng đoàn xe cùng trò chuyện với đối phương, lên kế hoạch về lộ tuyến, bàn bạc cách chạy trốn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play