Kỷ Ninh Tâm mở máy pha cà phê tự động, tự pha một cốc cà phê kiểu Y cho bản thân, vốn cô định uống một ly không đường không sữa để bản thân tỉnh táo, kết quả vừa nếm một ngụm, cô đã bỏ xuống, thêm đường và sữa vào, uống nửa ly xong cô mới như sống lại.
Ngoài cây cối và tường rào cách đó không xa, xe tối hôm qua vẫn còn đậu ở đó, giờ vẫn là thời gian giới nghiêm, chắc cổng ra vào vẫn đóng, những chiếc xe này đợi suốt một buổi tối, người trong xe hoàn toàn không được ngủ ngon, nhiệt độ theo mặt trời lên tăng vọt, họ không nhịn được bộc phát, trong phút chốc đều nhốn nháo xuống xe.
Cô tới gần cửa kính sát đất, thả tinh thần lực ra ngoài, kéo dài dọc theo hai bên đoàn xe và con đường, phát hiện số lượng xe nhiều hơn cả tối qua.
Theo lý mà nói, suy cho cùng giờ giới nghiêm sẽ không có nhiều người dân mạo hiểm bị phạt ra ngoài như vậy, bên chính phủ cũng sẽ không không ngó ngàng tới, mặc những chiếc xe đậu ở đây.
Rất rõ ràng, bây giờ quân đội trú đóng ở Thương Thanh chẳng thèm quan tâm tới chuyện này, rốt cuộc họ đang bận cái gì? Tại sao lại điều động máy bay chiến đầu và trực thăng về hướng đông nam?
Lúc Kỷ Ninh Tâm đang chiên trứng gà và chân giò hun khói trong phòng bếp, Dương Nhẫm Nhiễm đi tới, cô ấy cầm điện thoại với vẻ mặt lo lắng: "Mẹ tớ vừa gọi điện, bảo hôm nay tạm thời tớ đừng về nhà." Cô ấy đã ở xe RV hai hôm, vốn định hôm nay trở về, nhưng Dương Vận lại bảo cô ấy tạm thời ở lại xe RV trước.
Hai tháng nay, đây là lần đầu tiên Dương Vân bảo cô ấy như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT