Cho dù Kỷ Ninh Tâm có nghĩ như thế nào cũng cũng không biết tại sao đối phương lại nhận ra cô.
Hai lần gặp nhau, cô đều bọc kín như một xác ướp, thậm chí không có một sợi tóc nào lộ ra ngoài, nhưng không ngờ đối phương vẫn có thể nhận ra cô!?
Hơn nữa còn là vào ban đêm khi ánh sáng yếu, cái này cũng quá kinh người rồi!
Cố Hàn Tĩnh cũng không kéo cô đi quá xa mà trực tiếp đi đến lều nghỉ ngơi đã chuẩn bị sẵn cho các đội viên, sau đó cô ấy lại chọn một chiếc lều yên tĩnh hơn trong góc rồi đưa cô vào trong, tiếp đó là tháo mặt nạ bảo vệ của mình ra và nhìn về phía cô đang lộ ra dáng vẻ đề phòng đứng ở nơi đó, cuối cùng là phủi bụi trên quần áo rồi mỉm cười với cô: “Đừng sợ, tớ không có ác ý với cậu.”
Nói xong, cô ấy lại trực tiếp đặt mông ngồi xuống tấm thảm chống ẩm dưới đất, bộ dáng như thể đã mệt lắm rồi, sau đó lấy một chai nước chưa mở nắp từ trong ba lô ra đưa cho cô trước, thấy cô không nhận lại gật đầu rồi tự mình mở ra uống.
Đầu óc của Kỷ Ninh Tâm quay cuồng, cuối cùng cô cũng nghĩ tới việc lúc ở trên xe tải, đối phương đã đánh gãy suy đoán của các đội viên về danh tính của cô khi họ rời khỏi Ngũ Thành.
Cô cũng trực giác cảm nhận được đối phương không có ác ý, nếu cô thật sự muốn làm gì đó thì trước đó cô ấy đã không yểm hộ cho xe RV và cô rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play