Hà Loan Loan khinh miệt nhìn Trần Thúy Hoa: "Hứa Thiết Ngưu và bà có chuyện gì, trong lòng bà rõ ràng! Hiện tại tôi cho bà hai lựa chọn, hoặc là đưa hết số tiền lương còn lại cho tôi, hoặc là hiện tại tôi liền lao ra, tìm cha tôi nói ra chuyện Hứa Thiết Ngưu, nhìn xem bà có thể dẹp yên chuyện này được hay không! Tôi đã dám nói, chính là trong tay có chứng cứ!"

Cô nói như vậy, Trần Thúy Hoa ngược lại không còn sợ hãi như trước.

Nếu như Hà Loan Loan thật sự biết bí mật thật sự của bà ta và Hứa Thiết Ngưu thì tuyệt đối sẽ không chỉ là loại phản ứng trước mắt này!

Cho nên, hiện tại Hà Loan Loan nhiều lắm là chỉ hoài nghi bà ta và Hứa Thiết Ngưu có mập mờ.

Nhưng cho dù thế, bà ta cũng không thể để Hà Loan Loan có cơ hội tiết lộ chuyện này ra, bằng không đợi tương lai sự việc càng náo càng lớn, sớm muộn cũng có một ngày, bí mật của bà ta sẽ bị phơi bày toàn bộ!

Trần Thúy Hoa tằng hắng một cái: "Loan Loan, mẹ cũng không phải muốn mắng con, thật sự là con quá không hiểu chuyện! Nào có đứa con gái nào giội nước bẩn lên trên người mẹ ruột cơ chứ? Mẹ và Hứa Thiết Ngưu có thể có chuyện gì? Nếu con làm hỏng thanh danh của mẹ thì đối với cha con đối với con có chỗ tốt gì?

Mỗi ngày mẹ đều vất vả, chẳng phải cũng vì con và gia đình này hay sao? Con không phải vì chuyện tiền lương mà có lời qua tiếng lại với mẹ đấy à? Được thôi, mẹ sẽ đưa tiền cho con, nhưng con cũng nên cân nhắc chi tiêu hợp lý, đừng quá tay.

Mẹ biết con vẫn còn giận trong lòng, cảm thấy mẹ thiên vị Linh Linh mà không quan tâm đến con. Nếu vậy, từ hôm nay trở đi, hai chị em ngủ chung một giường, được không?”

Hà Loan Loan lắc đầu, nói thẳng: “Tiền thì mẹ vẫn phải đưa cho con. Phòng này là của con, Linh Linh có thể ở cùng, nhưng giường này con nằm đã lâu, con từng phải ngủ dưới đất nhiều năm — giờ không lẽ đến lượt con phải nhường sao?”

Thấy Hà Loan Loan kiên quyết không nhượng bộ, Trần Thúy Hoa thoáng tức giận, định lên tiếng thì Hà Loan Loan đã lạnh lùng ngắt lời: “Nếu không giải quyết được, con đành phải để người lớn khác ra mặt. Chuyện này mà tới tai cha con, e là không dễ yên đâu.”

Trần Thúy Hoa nghiến răng, lòng đầy lo lắng. Chuyện nếu vỡ lở, quả thật hậu quả khó lường. Bà ta nén giận, gượng cười: “Loan Loan, con đừng vội. Mẹ biết rồi, mẹ sẽ lấy tiền cho con. Nhưng con cũng phải hiểu, có những lời không thể nói tùy tiện, bằng không ai trong nhà cũng khó sống yên ổn.”

Nói xong, bà quay vào phòng, mang ra 420 đồng, tay vẫn còn tiếc rẻ khi đưa cho con gái.

Hà Loan Loan đoán được bà ta sẽ không tự nguyện, liền chủ động đưa tay lấy, không chút do dự.

Trần Thúy Hoa nhìn cô, cười nhạt: “Giờ thì con vừa lòng rồi chứ? Nhớ giữ tiền cẩn thận, đừng tiêu xài hoang phí.”

Loan Loan không đáp, cho tiền vào túi: “Con sẽ không tiêu bậy. Linh Linh có xe đạp, đồ mới, còn có cả đồng hồ. Con cũng muốn tự sắm một chiếc xe đạp, hai bộ đồ mới và một cái đồng hồ đeo tay.”

Thấy sắc mặt Trần Thúy Hoa sa sầm, cô càng thêm bình thản.

Trần Thúy Hoa cố nén giận: “Con muốn tiền, mẹ cũng đưa rồi. Chuyện cái giường, mẹ cũng đồng ý. Giờ sắp đến giờ cơm tối, con mau xuống nấu cơm đi.”

Nhưng Hà Loan Loan vẫn ngồi trên giường, liếc nhìn bà: “Nhà đông người, chẳng lẽ mỗi bữa ăn đều do một mình con lo hết?”

Trần Thúy Hoa tròn mắt ngạc nhiên: “Không phải con thì ai nấu? Mẹ với cha con đều bận ra đồng, anh cả làm việc trên trấn, chị dâu còn phải trông con nhỏ, Linh Linh thì không biết nấu ăn. Con chỉ đi học, sau giờ tan học nấu bữa cơm, chẳng phải là chuyện hợp lý sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play