Trần Thúy Hoa cả người vô lực, bây giờ bà ta rất thất vọng về Hà Linh Linh.
Nhưng bọn họ bây giờ không thể trở về thôn Đông Phong, chỉ có thể nghĩ cách vớt vát chút tiền của nhà họ Cố, sau này mới có thể an cư lạc nghiệp.
Nếu bây giờ trở mặt với nhà họ Cố, hai người bọn họ chắc chắn sẽ cùng đường, chỉ có thể ngủ đầu đường xó chợ!
Cho nên Trần Thúy Hoa lại nắm tay Hà Linh Linh an ủi: “Cố Dục Hàn kia chỉ là một quân nhân, Cố Viêm Lâm làm ăn, lần trước mẹ lén nghe cậu ta nói chuyện điện thoại với người khác, chuyện kinh doanh củi lần này có thể kiếm được không ít tiền. Hiện tại đã đặt cọc tám ngàn đồng rồi, con nói xem sau khi hoàn thành sẽ nhận được bao nhiêu? Con tiện nhân Hà Loan Loan này không đắc ý được bao lâu đâu, chúng ta ráng chịu đựng một thời gian, sau khi trở về Kinh thị rồi thì cô ta sẽ không duỗi tay dài được đâu.”
Hà Linh Linh tủi thân khóc: “Nhưng hôm nay con vừa giặt đồ vừa nấu cơm, bọn họ không một ai cho con sắc mặt hòa nhã, ngày tháng cứ như thế, con mệt mỏi quá, thật sự quá mệt mỏi!”
Cô ta hoàn toàn quên mất cuộc sống của Hà Loan Loan trước đây chính là như vậy, mỗi ngày chịu khổ chịu nhọc, không một ai cho cô sắc mặt tốt.
Mà ngày tháng như thế, Hà Loan Loan đã phải chịu đựng mười mấy năm!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play