Lâm Tà là người hướng nội, ít nói, không thích bị nhiều người chú ý, thường xuyên ngồi một mình dưới tàng cây, cầm một cây bút sáp màu ngắn đến mức sắp sửa không cầm được nữa để vẽ.
Nhiều đứa trẻ thò đầu tới để xem Lâm Tà vẽ. Anh ấy không vẽ nền trời xanh thẳm với những rặng mây trắng bồng bềnh, không vẽ chó mèo mà vẽ những hình dạng ít ai hiểu được và tô vẽ cho chúng bằng nhiều sắc màu bắt mắt, rực rỡ.
Thế là mấy đứa nhóc muốn chơi với Lâm Tà đành phải ngậm ngùi đi về. Bởi vì anh ấy chẳng chịu để ý tới ai, lúc chúng mới ngắm anh ấy vẽ thì còn thấy mới lạ, nhưng mới được một lúc thì đã chán rồi.
Cuối cùng "siêu sao" được chào đón nồng nhiệt cũng không được chú ý nhiều nữa, thế là Lâm Dĩ Vi bắt đầu quan tâm đến anh ấy, ôm mặt nằm sấp bên bệ cửa sổ để ngắm bóng lưng tập trung vẽ tranh của anh ấy. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ quấy rầy Lâm Tà.
Sau nhiều ngày quan sát, Lâm Dĩ Vi nhận ra Lâm Tà ghét nhất là có đứa nhóc đến đòi chơi với mình, nói chuyện với mình trong lúc vẽ tranh.
Song, Lâm Tà vẫn biết giữ phép lịch sự, chỉ nhíu mày thôi chứ chưa một lần nào tỏ ra cáu giận với người khác.
Nhìn những bức tranh của Lâm Tà, Lâm Dĩ Vi không biết hình dạng của chúng tên gì, chất liệu gì, nhưng cô thấy những sắc màu tươi sáng chồng từng lớp lên nhau ấy rất đẹp, đẹp không gì tả nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play