Buổi tối, trên bầu trời có những hạt mưa bụi bay lất phất. Lâm Dĩ Vi đi ra cửa hàng tiện lợi, làn gió lạnh lẽo phả vào mặt khiến cơ thể đang ấm áp thoải mái của cô cũng mau chóng rét run.
Cô nhìn thấy Sở Ngang đang đứng dưới mái hiên.
Anh ấy mặc chiếc áo khoác bóng chày màu xanh lá cây khiến thân hình càng thêm cơ bắp và khỏe khoắn hơn, bờ vai rộng mang lại một cảm giác rất an toàn.
Không chờ Lâm Dĩ Vi mở lời, Sở Ngang đã gãi đầu rồi giải thích với vẻ mặt ngại ngùng: “Cửa hàng tiện lợi cách trường không xa lắm, tôi thấy đi taxi hơi tốn kém, mà giờ lại không có xe buýt. Trời mưa nhìn thế này cũng không phải bé, về đến nơi chắc chắn quần áo cũng ướt đẫm. Nếu em có ô thì thôi, còn nếu không có thì để tôi che cho em.”
Trong tay anh ấy có cầm một chiếc ô màu đen đầu tròn.
Đôi khi Lâm Dĩ Vi cảm thấy Sở Ngang nói rất nhiều, có lẽ vì cái tính thích giải thích của anh ấy, giải thích nguyên nhân rồi lại giải thích động cơ…
Nếu đây mà là Tạ Bạc thì chắc anh còn chẳng thèm giải thích một lời mà cứ thế kéo thẳng cô vào trong ô của anh luôn. Dù Lâm Dĩ Vi có mang ô đi chăng nữa thì cái ô cũng sẽ bị anh ném đi mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT