Đêm hôm đó, Tạ Bạc phát hiện thật ra Lâm Dĩ Vi không ghét anh đến thế.
Trên con tàu do anh cầm lái, cô đã sang bờ bên kia không biết bao nhiêu lần, khiến anh trông giống như một thuyền trưởng cực kỳ xuất sắc.
“Em không ghét tôi, Dĩ Dĩ, thực ra em không ghét tôi chút nào, em chỉ giả vờ thôi.”
Phát hiện này khiến Tạ Bạc phấn khích.
"Không phải." Cô vẫn mạnh miệng như cũ, như thể nếu cô thừa nhận thì sẽ mất đi thứ gì đó, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng thừa nhận: "Anh bớt tự mình đa... ừm... đa tình đi..."
Tạ Bạc cười, nắm lấy tay cô, liên kết chặt chẽ với cô ở nơi sâu nhất, hết lần này đến lần khác điên cuồng đụng vào đá ngầm, con tàu liều mạng mà đâm. Mọi lý trí và suy nghĩ đều đảo điên, chỉ còn lại khát vọng nguyên thủy nhất, cho dù là ngày tận thế ở ngay trước mắt cũng không thể chia cách liên minh mà bọn họ đã ký kết lấy nửa li.
Giọng cô vang vọng không ngừng bên tai anh, giống như tiếng gió, lại giống như tiếng sóng biển rì rào khiến anh phải căng buồm không biết bao nhiêu lần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play