"Đưa mũ cho tôi." Khi Lâm Dĩ Vi nhìn thấy anh, câu đầu tiên thốt lên là đòi mũ.
Tạ Bạc không thèm để ý đến chiếc mũ nát của cô, anh kéo cô đến khu vườn vắng vẻ phía sau của tòa nhà khoa Sinh học. Cổ tay cô bị anh nắm chặt đến mức đau nhức, cô càng giãy dụa anh càng nắm chặt hơn.
“Tạ Bạc, anh làm cái gì vậy? Đau quá!”
Da của cô rất trắng, anh hơi mạnh tay một chút thì tay cô cũng đỏ rõ rệt.
Tạ Bạc phát hiện ra điều này vào đêm đó.
Vì thế anh thích hành động mạnh mẽ với cô, để lại dấu ấn chỉ thuộc về anh.
"Sao em lại đi với Trì Tây Ngữ?"
Giọng điệu của anh như đang dò hỏi, ánh mắt anh cũng không còn nhẹ nhàng như trước: "Em có mục đích gì?"
Lâm Dĩ Vi vất vả lắm mới thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, cô cụp mắt xuống, xoa xoa vết đỏ trên cổ tay, tủi thân nói: “Làm gì có mục đích gì, tôi chỉ tình cờ giúp cô ấy rồi quen thôi. Tôi nghĩ... Kết bạn với cô ấy thì anh trai cô ấy sẽ biết tiết chế hơn."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play