Gió lướt qua tai, cuốn theo tiếng cười đùa vui vẻ của bọn trẻ, lá cây khẽ lay động, xào xạc một cách bất lực nhưng dịu dàng.
Lộc Châu vừa chạy vừa cười đến mặt mũi nhăn nhó, dưới ánh mặt trời, trông nàng đáng yêu đến mức khiến người ta muốn véo má không buông.
Lộc Tình quả nhiên làm vậy, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Châu lên cảm thán: "Lộc Châu, má ngươi nhiều thịt quá đi, không như ta, ăn bao nhiêu cũng không mập lên được, véo đã tay ghê, cứ như đậu hũ ấy!"
Lộc Châu thầm nghĩ: Đáng ghét, bị chê béo rồi.
Hai tỷ muội không cùng đám con trai chạy đi xem náo nhiệt, tay nhỏ nắm tay nhỏ trốn dưới bóng cây, chia nhau món cá khô Lộc Tình mang từ nhà đến.
Không phải Lộc Châu không muốn đi xem cảnh đánh nhau, mà là nàng có một vấn đề khiến tim nàng đập thình thịch, nóng lòng muốn hỏi Lộc Tình.
"Lộc Tình, Lộc gia trang chúng ta có mỏ quặng phải không?"
Đôi mắt to tròn của nàng ánh lên vẻ chờ mong rạng rỡ, khi nghe thấy mấy người lớn nói Nhị ca Lộc Cốc đi đào quặng, nàng đã không kìm được sự kích động.
Nếu Lộc gia có mỏ quặng... Vậy thì ngoài việc là tu nhị đại, nàng còn là phú nhị đại nữa!
Lộc Tình nhai cá khô, hai má trắng nõn phúng phính rung rung, đáp: "Không có mà, ngươi nghe ai nói vậy?"
Lộc Châu vội nói: "Vậy Nhị ca không phải đi đào quặng sao?"
"Đúng vậy, Tam thúc cùng Đại ca, Nhị ca đều dẫn tộc nhân đi đào quặng cả." Lộc Tình nhét vào miệng Lộc Châu một miếng cá khô, “Nhưng đó không phải mỏ quặng của nhà ta, mà là của Linh Thải Các.”
Hả?
Lộc Châu hít nhẹ một hơi, máy móc nhai cá khô, ừm... Thơm thật!
Nàng có chút hoang mang với chữ 'Thải' kia, Linh Thải Các nghe có vẻ không may mắn chút nào!
Mí mắt nàng lại bắt đầu giật giật, vội vàng hỏi Lộc Tình: "Linh Thải Các là nơi như thế nào?"
Lộc Tình không biết, những nơi sang trọng như vậy nàng chưa từng đến, Chưởng gia, Nhị trưởng lão trong nhà, cả cha mẹ cũng chưa từng nhắc tới.