Linh quang trong nàng chợt lóe, chẳng lẽ mình đang ở trong trứng ở linh phủ sao?!

Lộc Châu: "..." Nàng cũng thấy quỷ rồi.

Chưa kịp để nàng cẩn thận đánh giá, một cái đuôi màu xanh đen vụt qua, nhanh chóng xông tới, hòa vào ngực nàng.

Lộc Châu trừng lớn mắt, còn chưa kịp sợ hãi, đã bị ký ức khổng lồ, hỗn loạn đánh sâu vào đến mức muốn nôn, như bị chấn động não vậy.

Ngay sau đó, trong đầu nàng vang lên tiếng ca linh hoạt, kỳ ảo nhưng lại mơ hồ, nghe không rõ hát gì, nhưng nàng lại hiểu được ý nghĩa của nó.

Nàng lại có được huyết mạch truyền thừa, một vị hỗn huyết Giao Nữ của vạn năm trước!

Thật không ngờ, tổ tiên lại từng yêu người khác giống loài!

Trong ký ức truyền thừa còn có cả những mảnh vụn về thượng giới, một phần liên quan đến Giao Nhân Hải, nhưng phần lớn là oán hận và bất cam lòng của vị Giao Nữ hỗn huyết kia đối với chính huyết mạch của mình.

Vì huyết mạch pha tạp, nàng không thể dệt lụa ánh trăng, ngay cả Giao Châu cũng chỉ là loại phẩm chất thấp kém, gần như vô dụng trước sát khí.

Khi đến Vân Chân Giới, nàng bị những Giao Nhân khác ức hiếp, lại không thể hấp thu linh khí chuyển hóa thành Yêu Nguyên, suýt chút nữa chết đuối.

Sau này, nàng may mắn được cứu, kết hợp với một tu sĩ loài người. Đến khi sinh con, nàng gặp khó sinh, trong lúc thập tử nhất sinh mới nhận được truyền thừa của Giao Nhân, và biết được nguyên nhân vì sao mình không thể tu luyện.

Nàng là hậu duệ của Thượng Cổ Giao Hoàng, lại còn là thiên huyền đạo thể hiếm thấy trong dòng dõi Giao Nhân, một cực phẩm trong huyền âm thể, nhưng vì huyết mạch hỗn tạp và quá loãng nên không thể thức tỉnh.

Huyền âm thể là tai họa đối với tu sĩ loài người, nhưng lại không phải vậy đối với Giao tộc.

Giao Nhân trời sinh có thể tiêu trừ sát khí, chuyển hóa thành tu vi và tinh luyện huyết mạch.

Đáng tiếc, sau khi sinh con, Giao Nữ nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng, căn cơ bị hủy hoại, lại càng không thể thức tỉnh đạo thể.

Không thể hấp thu sát khí, cũng không thể dùng linh khí để tu luyện, nàng ôm hận mà qua đời.

Truyền thừa nói rằng chỉ khi hậu duệ xuất hiện huyền âm thể, mới có thể nhận được truyền thừa, sau đó thông qua công pháp trong truyền thừa mà nuốt chửng sát khí, tăng cường huyết mạch. Tu luyện đến hậu kỳ sẽ có cơ hội phản tổ, thức tỉnh thiên huyền đạo thể.

Lộc Châu ngơ ngác gãi mặt, nàng là huyền âm thể ư?

Hình như người nhà từng mơ hồ nhắc đến, trách sao nàng lại hấp thu sát khí do đệ đệ muội muội tạo ra.

Ký ức truyền thừa quá nhiều và hỗn độn, tu vi của nàng lại thấp, căn bản không thể nhìn rõ ký ức của vị tổ tiên Giao Nữ hỗn huyết kia. Công pháp cũng mơ mơ hồ hồ, còn cần hấp thu sát khí để kích phát mới có thể thấy rõ.

Nàng ôm lấy cái đầu đang choáng váng, vừa mừng vừa bực. Mừng vì truyền thừa này rất tốt, rất mạnh mẽ, bực vì nó giống như củ cà rốt treo trước mũi lừa, tạm thời không thể ăn được!

Đang nghĩ ngợi, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng bên ngoài.

Lộc Tình: "Hu hu... Lộc Châu, tỷ tỉnh lại đi mà, tỷ mà không tỉnh là muội cho tỷ ăn Tích Cốc Đan đó nha ~"

Bảo Hiên: "Oa - tiểu cô chắc chắn là ăn vụng linh quả rồi hu..."

Lộc Châu: "..." Tự nhiên có chút không muốn tỉnh lại luôn á.

Ngay sau đó, nàng nghe thấy một giọng nam trầm thấp dễ nghe thở dài: "Đáng tiếc."

Lộc Châu trong lòng không vui, lão già nào dám nguyền rủa nàng vậy, nàng chính là đùi vàng tương lai đó biết không!

Đang bực bội, nàng đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường nệm.

Lộc Tình và Bảo Hiên đang khóc lóc hăng say, bị đôi mắt to tròn của Lộc Châu làm cho giật mình, quên hết những gì vừa nói, chen đến trước mặt nàng.

Ngoài Ôn Trình, Tần Nguyên và Từ Yên quen thuộc, trước giường còn có một mỹ thúc xa lạ với uy áp nặng nề, mặc một bộ hoa phục màu vàng nhạt, trông vô cùng quý phái.

Lộc Châu trong lòng căng thẳng, vội vàng giả bộ ngơ ngác, mím đôi môi nhỏ nhắn tái nhợt: "Ta, ta làm sao vậy?"

Nàng siết chặt ngón tay, truyền thừa chắc là không bị phát hiện chứ?

Ôn Trình, Tần Nguyên và Từ Yên nhìn nàng với ánh mắt thương xót, như thể nàng sắp lìa xa cõi đời đến nơi.

Hỏa Minh chân quân ánh mắt thoáng lộ vẻ tiếc nuối, ôn tồn nói với Lộc Châu: "Ngươi mang thể chất huyền âm, đệ đệ và muội muội của ngươi lại có thể chất đặc biệt. Song sinh tử vốn mang theo nguyên sát từ trong bụng mẹ, thứ khí này kích phát sát khí, bị luyện hóa nhập vào linh căn, khiến linh căn của ngươi dị biến, tư chất hoàn toàn bị hủy. Sau này, cả đời ngươi sẽ phải chịu sự quấy nhiễu của sát khí, gần như không thể hấp thu linh khí."

Thật đáng tiếc! Với tu vi Nguyên Anh của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra Lộc Châu vốn có Thủy Mộc linh căn, tư chất ít nhất cũng đạt Giáp thượng. Một đứa bé nhỏ như vậy, lại bị đoạn tuyệt con đường tu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play