"Ngao ô..." Từ vách tường vọng lại một tiếng kêu lớn, tựa như bị ai đó bịt miệng, biến thành tiếng sói tru non nớt.
Là thanh âm của Lộc Châu.
Kiều Lâm và Trần Tinh thỏa mãn, Kiều Bách cũng cười, ba huynh muội cuối cùng cũng có thể yên tâm tu luyện... Mới lạ chứ, ba người đều làm bộ tu luyện, nhắm mắt trộm nín cười đấy thôi.
Không nín được à? Dù sao ta nhắm mắt, ta không thấy thì ta không vui sướng khi người gặp họa.
Lộc Châu thiếu chút nữa bị Lộc Tình và Bảo Hiên hù chết khiếp, may mà nàng không đang tu luyện, nếu không nói không chừng lại tẩu hỏa nhập ma thêm lần nữa.
Lúc này, nàng trừng lớn mắt, cố gắng hung dữ trừng về phía cục thịt béo đang dùng thân thể chặn chân nàng, còn có Lộc Tình đang cầm bình sứ cười hắc hắc, một chữ cũng không thốt nên lời.
Không phải sợ đâu nhé, nàng tự che miệng đấy thôi, hỏi xem tiểu tiên nữ còn cần mặt mũi mà, sao có thể bị chút chuyện nhỏ này dọa được.
Đương nhiên, cũng là để tránh hai Nhãi Con này nhét Tích Cốc Đan cho nàng.
Lộc Tình nhỏ giọng nói: "Lộc Châu, ngươi còn chưa chữa trị thức hải, khẳng định là vì không ăn Tích Cốc Đan."
Bảo Hiên mặc kệ bị Lộc Châu véo đau mông, vùi đầu ồn ào: "Đã nói có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, chúng ta có thể tu luyện, ngươi cũng phải ăn, đều là vì tốt cho ngươi đó!"
Lộc Châu nghĩ thầm: Lúc ăn quả khô sao không thấy nói có phúc cùng hưởng, rõ ràng là ngươi mắc mưa, liền không cho bạn bè che dù.
Lộc Tình hừ hừ, chống nạnh, nheo mắt liếc Lộc Châu: "Thật không ăn à?"
Lộc Châu che miệng lắc đầu, nhất quyết không buông tay.
Bảo Hiên bò dậy, mang dáng vẻ Đại ca phạm nhi phất tay: "Vậy đừng trách ta dùng bản lĩnh thật sự chọc ngươi nhé ~ Xem chiêu đây!"
Hai Nhãi Con vừa dứt lời, liền nhào tới Lộc Châu, Lộc Châu lập tức xoay người ưỡn mông, định lộn xuống giường chạy... Nhưng không thoát được.
Lộc Châu bị Bảo Hiên lần nữa chặn lại, Lộc Tình đặt một bàn tay nhỏ lên miệng hà hơi, nhẹ nhàng cào lên người Lộc Châu một cái, khiến Lộc Châu cười đau đến suýt xoa.
Các bạn nhỏ đều biết, Lộc Châu đặc biệt sợ bị cù lét.
"Ha ha... Các ngươi buông... Ha ha ha... Buông tay... Ha ha ha... Các ngươi không có võ đức!"
Lộc Châu cười đến không còn sức để che miệng, Lộc Tình liền nhanh tay lẹ mắt nhét Tích Cốc Đan vào miệng Lộc Châu.
Sau đó, bàn tay thịt mum múp của Bảo Hiên nhanh chóng che miệng Lộc Châu lại: "Mau nuốt xuống đi, hóa ra thì còn ghê tởm hơn đó hắc hắc hắc..."
Lộc Châu: "..." Đây là thuốc đắng dã tật của ta đó a!
Nhưng nàng cũng sợ cái thứ thuốc đắng này, chỉ có thể nuốt xuống, đan dược từ cổ họng rơi xuống nháy mắt, hóa thành dòng nước ấm chảy vào bụng nàng.
Lộc Châu lập tức trừng lớn mắt, chưa kịp cảm nhận cảm giác no bụng, đã bị cái hương vị quái dị kia làm cho ghê tởm đến mức hồn vía lên mây.
Rõ ràng trước khi nuốt còn không có mùi vị gì, nhưng sau khi đan dược hóa ra và ngấm vào cơ thể, cái vị trung dược trộn lẫn muối kia lại lan tỏa khắp đầu lưỡi.
Lộc Châu giật mình, đột nhiên hất Bảo Hiên ra ngồi dậy, mặt mày ngơ ngác.
Bảo Hiên lăn một vòng, lại tiến đến trước mặt Lộc Châu: "Không ghê tởm sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Châu tròn xoe như bánh trôi lắc đầu: "Không!"
Lộc Tình cũng thò đầu qua, vẻ mặt hoài nghi: "Thật á?"
Lộc Châu ra sức gật đầu nhỏ: "Thật á!"
Lộc Tình và Bảo Hiên thấy Lộc Châu bình tĩnh như vậy, bèn nhìn nhau, hoài nghi Đại ca Kiều gia đưa nhầm Tích Cốc Đan.
Lộc Châu hung dữ trừng hai người: "Ta ăn rồi, còn các ngươi thì sao? Công pháp tiên sinh dạy nhớ chưa? Tối nay có đả tọa không? Tu vi củng cố chưa?"
Hai Nhãi Con: "..." Đừng hỏi nữa, bọn ta đi ngay đây.
Rõ ràng đã lôi kéo được hai đứa nhãi con ra khỏi cửa, vậy mà lại có cảm giác hụt hẫng như chưa làm được trò xấu gì, hai đứa trẻ ngập ngừng mãi.
Lộc Tình lên tiếng: "Hay là, ngươi ăn thử một viên xem sao?"
Bảo Hiên lập tức ưỡn cổ cãi lại: "Vậy sao ngươi không thử đi?"
Lộc Tình thấy không lừa được Bảo Hiên, đành nói: "Vậy... chúng ta cùng nhau thử nhé?"
Hai đứa nhãi con đứng lẩm bẩm trước cửa nhà cả buổi, vẫn không đủ can đảm. Lỡ như là thật, thì cái mùi vị kia thật sự quá kinh khủng.
Hôm qua bọn chúng đã ăn một viên rồi, có thể đảm bảo mười ngày không đói bụng, sau này còn nhiều cơ hội chịu khổ mà hu hu...
Trong phòng, Lộc Châu cắn chặt đầu lưỡi, bóp chặt hổ khẩu và cổ tay mình. Mấy huyệt vị này có thể giúp nàng nhịn nôn.
Nghe thấy tiếng hai đứa nhãi con vào cửa, biết là không lừa được chúng, trong phòng lại chẳng có ai khác, Lộc Châu lập tức không nhịn được nữa.
"Ọe... ọe..."
Vị đắng ngậm chút chua, trong vị đắng còn phảng phất mùi tanh nhè nhẹ, cái mùi vị cổ quái xộc thẳng lên đỉnh đầu. Nàng ngày thường đau đến người bủn rủn cũng chưa từng khóc, cái mùi vị này sắp khiến nàng buồn nôn đến khóc mất.