Bảo Hiên lập tức phản bác: "Đương nhiên là có rồi! Chúng ta chiếm một vùng Túy Lâm Loan rộng lớn đó, còn có cả thôn trang nữa!"
Tuy rằng không làm được đại ca, nhưng hắn vẫn muốn giữ thể diện.
Khoe khoang xong, hắn liền hỏi: "Các ngươi từ đâu đến vậy? Nợ bao nhiêu linh thạch?"
Lộc Châu và Lộc Tình tuy không nói gì, nhưng trong lòng cũng không phục. Đều là bán mình chuộc thân cả thôi, ai hơn ai chứ?
Kiều Bách và Trần Tinh nhìn nhau, nhận ra ba Nhãi Con rất tự hào về gia tộc mình, có chút ngại ngùng khi phải đả kích họ.
Kiều Lâm chẳng quan tâm điều đó, hắn cũng muốn giữ thể diện cho cái danh Kiều đại ca ngày nào.
Hắn vênh mặt đắc ý nói: "Chúng ta là người của Kiều gia ở Kim Vực thành, Kiều gia chuyên cung ứng pháp khí sinh hoạt cho Trân Bảo Các, là đại gia tộc thứ ba ở Kim Vực đó, các ngươi nghe qua chưa?"
"Ta, đại ca ta và cả biểu tỷ đến Y Tiên Các là vì trưởng bối trong nhà muốn đột phá Kim Đan kỳ, cầu được một viên Phá Chướng Đan cực phẩm của Y Tiên Các. Để tỏ lòng cảm kích, một nửa trả bằng linh thạch, nửa còn lại đặc biệt đưa chúng ta đến bái nhập Y Tiên Các làm thế chấp."
Việc các gia tộc tu tiên đưa hậu duệ ưu tú đến đây không phải vì không có tiền, mà là một hình thức đầu tư trước, cũng là để giao hảo.
Tuy rằng hiện tại chỉ là tạp vụ đệ tử, nhưng chờ Linh Y Cốc cùng các tông môn khác chiêu tân, với tư chất của bọn hắn, chắc chắn có thể bái nhập tông môn.
Ba Nhãi Con nhà quê há hốc mồm: “…”
Lộc Châu nhìn ba người kia, ánh mắt không giấu nổi vẻ hâm mộ khi thấy pháp y xinh đẹp, túi trữ vật và đồ trang sức treo bên hông.
Nàng cứ tưởng Y Tiên Các cũng thường thôi, giờ mới biết, người ta giàu nứt đố đổ vách.
Đi một vòng, ài, nghèo vẫn hoàn nghèo, hu hu...
Bảo Hiên cố giữ chút thể diện cuối cùng, "Vậy... vậy ngươi chẳng phải vẫn thèm quả khô của chúng ta à!"
Một mũi tên găm thẳng vào vết sẹo của Kiều Lâm.
Kiều Lâm mắt ngấn lệ che ngực nhìn Kiều Bách: "Ca!! Ta cũng muốn ăn!"
Bảo Hiên không chịu thua kém, quay sang Lộc Châu: "Ngươi!!! Lấy cá khô ra đây!"
Kiều Lâm: "Ngươi muốn đánh nhau hả?"
Bảo Hiên: "Ai sợ ai! Nói trước, không được đánh mặt, đít thì được!"
Mấy người còn lại: "..."
Hai đứa trẻ con tranh giành hơn thua kỳ quái, còn khóc lóc ầm ĩ xô đẩy nhau, cuối cùng bị đệ tử Y Tiên Các đến đưa đồ can ngăn.
Kiều Lâm ôm mấy vỏ kiếm của biểu tỷ, bưng quả khô và cá khô từ lò luyện đan ra, vừa khóc vừa cười đi mất.
Bảo Hiên bị Lộc Tình véo tay mấy chỗ bầm tím, đắc ý dào dạt ôm hai khối hạ phẩm linh thạch, nhe răng khoe hai hàm răng sún.
Sáng sớm hôm sau, ba Nhãi Con Lộc gia và ba người Kiều gia chạm mặt.
Kiều Lâm và Bảo Hiên không đánh không quen, làm mặt quỷ trốn phía sau ăn vụng, Lộc Châu và Lộc Tình kéo tay Trần Tinh, thân thiết cùng đến học đường.
Kiều Bách: "..." Hắn cảm thấy, hôm qua gõ cửa là một sai lầm.
Kiều Bách bọn hắn đều có tu vi, nên đến những nơi khác với ba Nhãi Con.
Trẻ con có tu vi, tùy theo linh căn và tư chất khác nhau, được phân vào Giáp ban và Ất ban, không có tu vi cũng vậy, chia vào Bính ban và Đinh ban.
Ba người Kiều gia đều là học sinh Giáp ban.
Lộc Châu vốn cũng có thể vào Giáp ban, nhưng nàng không vận dụng được linh lực, nên cùng Lộc Tình và Bảo Hiên vào Bính ban, do Từ Yên phân công.
Vì cần dẫn khí nhập thể, Bính ban và Đinh ban đều ở trong linh khí tràng, không có bàn ghế, chỉ có rất nhiều đệm để ngồi đả tọa.
Ba đứa nhà quê mới vào thành, vừa bước vào Bính ban, đã bị linh khí đậm đặc như sương trắng xộc vào mặt.
Lộc Tình và Bảo Hiên chưa từng tu luyện, chỉ thấy hơi khó thở, quen dần thì thấy sương mù lượn lờ rất thú vị, vung tay nhỏ kéo linh khí bay múa.
Lộc Châu khác, nàng đã luyện khí 2 tầng, vừa vào cửa, sương mù linh khí như cái phễu, ào ào chui vào người nàng.
Linh khí vốn im lìm trong cơ thể nàng, cũng nhanh chóng vận chuyển theo công pháp, hoàn toàn không nghe Lộc Châu chỉ huy.
Tu vi của nàng nhanh chóng đột phá luyện khí 2 tầng, lên thẳng 3 tầng vẫn chưa dừng.
"Phụt -" Lộc Châu chỉ thấy đầu óc tê rần, phun ra một ngụm máu.
Nàng vừa đau vừa ngốc, nàng bị linh khí làm căng đến phun máu?!
Lộc Châu cảm giác đầu óc như bị cả đám sâu róm châm chích, thức hải vốn âm ỉ đau, bỗng bùng nổ đau đớn 'ong' lên, chưa kịp kêu đã ngất xỉu.