Nàng có được không?
Lộc Châu càng không thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nỗ lực cổ vũ bản thân: Nàng nhất định không thành vấn đề!
Nàng chính là thiên tuyển chi nữ vừa xuyên qua đã có thể xông lên luyện khí tầng 2!
Nàng chính là người đã từng ăn thịt kho tàu của đại lão!
Chờ nàng chân không mềm nhũn nữa thì nàng chính là một hảo hán!
Lộc hảo hán hít sâu một hơi, áp xuống sự khẩn trương, kéo đôi chân ngắn ngủn như bông, bình tĩnh bước lên cân.
Ngày nọ Lộc Châu: “Huhu, ngả bài rồi, không giả vờ nữa, khẩn trương đến mức muốn ăn thịt kho tàu, các tỷ tỷ cầu an ủi nha ~”
Liền đại nhân mang Nhãi Con, cả hai đều không tự giác nhìn chằm chằm Lộc Châu cùng pháp khí. Tần sư đệ lập tức rót linh lực vào pháp khí.
Lộc Tình cùng Bảo Hiên vốn định hô hào cổ vũ, nhưng giờ đã quên béng, trừng mắt nhìn pháp khí trước sau lóe lên lam quang nhàn nhạt và lục mang tĩnh lặng.
Quả cân không chút do dự, nhanh chóng nhảy đến phần đuôi của đòn cân.
Ôn Trình và sư đệ kích động, lẽ nào là Thiên linh căn?!
Lộc Tình vỗ tay bôm bốp, nếu không phải vừa mới đến nơi xa lạ, nàng đã nhảy cẫng lên rồi.
Bảo Hiên có chút không phục lẩm bẩm: "Đáng ghét, lại còn béo hơn ta nữa chứ..."
Lộc Châu không nghe thấy Bảo Hiên cảm thán, nàng nhìn tốc độ của quả cân, thở phào nhẹ nhõm, chân cũng không còn run nữa, nhoẻn miệng cười đắc ý.
Nàng đã nói Lộc Hán Tam cô đây là người được chọn mà, quả nhiên không sai, ôm đùi vụ này ổn rồi!
Nhưng nàng vừa thở phào thì sự cố bất ngờ xảy ra.
Quả cân vừa đến phần đuôi thì đột ngột dừng lại, lam sắc và lục sắc vốn phân chia rõ ràng bỗng hòa lẫn vào nhau, biến thành lam lục quang mang.
Quả cân chần chừ lung lay một chút, rồi với tốc độ nhanh như chớp 'Duang' một tiếng quay trở lại.
Có lẽ va chạm quá mạnh, nó bị bật ra một chút xíu, dừng lại ở vị trí Đinh Hạ.
Nụ cười của Lộc Châu cứng đờ: Hả?!
Bảo Hiên trợn mắt há mồm, tiểu đệ đây là nặng đến mức cân không nổi, còn phải cân lại lần hai à?
"Chuyện này không thể nào!" Tần sư đệ kinh ngạc thốt lên.
Bảo Hiên thầm nghĩ: Hay thật, hắn cũng nghĩ vậy, rõ ràng hắn nhiều thịt hơn tiểu đệ mà!
Ôn Trình và Tần sư đệ không biết những suy nghĩ của bọn Nhãi Con, nhưng trong Tu chân giới chưa từng xảy ra tình huống này.
Tư chất là cố định, trừ phi dùng thiên tài địa bảo có thể tăng lên tư chất trong quá trình trắc nghiệm, nếu không không thể có biến hóa.
Hơn nữa, dù dùng thiên tài địa bảo, tư chất cũng chỉ tăng lên từ từ, hắn chưa từng thấy ai còn bị thụt lùi.
Lộc Tình có chút sợ hãi, nàng nhạy cảm hơn Bảo Hiên, biết đại khái không phải chuyện tốt, vội vàng nhìn về phía Ôn Trình.
Lộc Châu cũng ngơ ngác nhìn ngài.
Ôn Trình thấy vẻ mặt kinh ngạc, tủi thân của bọn Nhãi Con, khóe môi giật giật, cảm thấy mặt có chút đau.
Hắn vừa mới mạnh miệng nói, dù bị thương hay sắp chết, cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến tư chất.
Tần sư đệ lẩm bẩm: "Có lẽ là tư thế thí nghiệm không đúng?"
Ôn Trình: "..."
Hắn tiến lên cẩn thận bế Lộc Châu xuống, rồi lại cẩn thận đưa nàng lên bàn cân, rót một đạo hỏa linh lực tinh thuần vào pháp khí, tự mình trắc nghiệm tư chất cho Lộc Châu.
Kết quả còn không bằng sư đệ hắn nữa.
Lúc này quả cân trực tiếp hiện màu lục lam, quả cân tượng trưng lắc lư, chỉ nhích được vài mm.
Lộc Châu véo mạnh vào mông mình, hốc mắt đỏ hoe, "Ôn tiền bối hu hu... Ta vào trận pháp thì đầu đã đau lắm rồi, ngài bảo không sao, giờ tư chất đầy cấp của ta biến mất tiêu rồi hu ~"
Gặp vấn đề là đổ thừa, không sai, đều tại ngài, ngài phải chịu trách nhiệm!
Nàng cũng không quá sợ hãi. Nàng có trực giác, tư chất của mình tuyệt đối không kém.
Nhưng vấn đề có thể từ từ giải quyết, đãi ngộ cho người có tư chất tốt thì không thể thiếu, nếu tính theo tư chất Đinh Hạ thì nàng nghèo đến kiếp sau mất.
Ôn Trình dở khóc dở cười. Hắn bế Lộc Châu xuống, "Ngươi vận chuyển linh lực một vòng xem nào."
Nguyên Tráng biết Lộc Châu dẫn khí nhập thể, thức hải bị sát khí làm tổn thương. Ở Y Tiên Các, tình huống này không hiếm, chỉ cần 1 viên Uẩn Khí Đan là xong, nên hắn chưa kiểm tra cho Lộc Châu.
Giờ thì khác, phải xem xét kỹ càng. Chỉ là linh lực của hắn không đủ ôn hòa, chưa rõ tình hình mà tùy tiện thăm dò cơ thể Lộc Châu không hay.
Lộc Châu nhìn Ôn Trình, giọng yếu ớt: “Tiền bối, thức hải ta bị thương, không dùng được linh lực.”
Tu sĩ có thể dựa vào linh lực yếu ớt mà có thể lập tức xoa dịu cục u trên đầu nàng, nàng ghen tị biết bao.
Từ khi xuyên qua đến đây, biết mình có thể tu hành, đứa trẻ Lộc Châu đã muốn thử quyết chí tự cường.
Ban đầu thì không nhúc nhích được, sau đó Lộc Nguyên Tráng và Giang Lạc ngăn cản, sợ nàng dùng linh lực lung tung làm thức hải thêm tổn thương.