Người của Y Tiên Các không cần nộp phí vào thành. Ba đứa nhãi con không cảm nhận được đặc quyền này, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng rời xa nhà, trong lòng vẫn còn chút e dè.

Lộc Châu thì còn đỡ, nhưng Lộc Tình và Bảo Hiên cứ như hai con mèo nhỏ, dính chặt lấy Lộc Châu, chen chúc đến mức nàng khó thở.

Vài tu sĩ nhìn ba đứa trẻ dính nhau như sam đi đường lảo đảo, không khỏi bật cười.

Vừa nhìn là biết mấy đứa nhà quê lần đầu vào thành, trông cũng đáng yêu đấy chứ.

Ba người mặc kệ người khác cười chê, há hốc mồm, mắt không đủ để nhìn.

Thấy bức tường thành xa hoa, kín đáo nhưng đầy nguy hiểm, Lộc Châu cứ ngỡ sẽ được chiêm ngưỡng một tòa thành trì vàng son lộng lẫy, đầy sát khí.

Nàng đã từng đến Cố Cung, Kim Tự Tháp, Viện bảo tàng Louvre... ngắm ảnh trên mạng, sớm đã chuẩn bị tâm lý vững vàng.

Nhưng - hoàn toàn không phải như vậy!

Lộc Châu lần đầu tiên cảm nhận được, mình thật sự đã đến Tu Tiên giới.

Lộc gia trang giống như một ngôi làng bình thường, tuy rằng nhiều tộc nhân có thể tu hành, nhưng nhà cửa lại rất bình thường, làm những công việc hết sức dân dã, còn náo nhiệt hơn cả thôn của nàng ở kiếp trước.

Kim Vực thành thì khác, thành trì rộng lớn đến mức mắt thường không thể nhìn thấy giới hạn, liếc mắt một cái đã thấy toàn núi non xanh tươi.

Dưới chân núi là những cửa hàng san sát nhau, phía trên là những tấm biển hiệu lấp lánh, đủ các loại hình thức ăn chơi, dày đặc nhưng được sắp xếp chỉnh tề, phân chia bằng những con đường lát đá bạch ngọc.

Giữa những ngọn núi trùng điệp, một vẻ đẹp tuyệt trần hiện ra với mặt hồ gợn sóng, thác nước đổ xuống giữa mây mù lượn lờ. Trên mặt hồ, cây cầu bạch ngọc như dải lụa quấn quanh giữa không trung, uyển chuyển bay múa.

Trên núi còn có những kiến trúc xa hoa, nhiều đại khí phi hành trên không, những tòa nhà tinh xảo với đủ màu sắc mọc lên sừng sững giữa núi non trùng điệp.

Lộc Châu không biết đây là nơi nào, nhưng nàng mơ hồ nghe thấy những âm thanh mờ ảo vọng ra từ những tòa lầu cao kia, thỉnh thoảng còn thấy những tu giả lăng không phi hành ra vào.

Nàng mang theo sự chấn động và mê mang, ngước đầu hỏi Ôn Trình: "Không phải nói bên trong thành cấm bay sao?"

Ôn Trình cười nhạt: "Nơi công cộng thì không được phép, đỉnh núi là địa bàn tư nhân, Kim Vực tự nhiên không quản được."

Nếu Lộc Châu có thể bay lên giữa không trung, nàng sẽ thấy mỗi tòa kiến trúc trên núi đều có dấu vết trận pháp, rất nhiều ngọn núi tạo thành một cái bàn bát quái tinh vi, trung tâm âm dương cá là vị trí đỉnh núi lớn nhất, chiếm diện tích rộng nhất.

Trong đó, một tòa núi có ánh sáng đặc biệt nổi bật, chính là Y Tiên Các.

Ôn Trình gọi một chiếc xe linh thú, đưa ba đứa nhãi con đến Y Tiên Các, trên đường hắn giới thiệu cho bọn chúng.

"Ngũ Vực dựa theo thiên địa ngũ hành linh khí sắp xếp, hấp thu ngũ hành tinh nguyên chuyển vận vào Trung Tâm Thành, trấn áp sát khí còn sót lại từ tiên ma đại chiến vạn năm trước."

"Kim Vực tuy nói là kim vị tương ứng, nhưng lại thuộc về Thiên Âm Tông đứng thứ ba trong giới này quản hạt, toàn là lũ đàn yêu thích tự nhiên ý cảnh ngốc... khụ khụ, nhạc tu, Kim Vực đường đường mà nhìn chẳng chút đại khí nào."

Không giống như Linh Y Cốc của bọn hắn ở hỏa vực, ánh sáng huy hoàng, tài đại khí thô, ngay cả dược lô cũng lấp lánh sáng lên.

Trừ tu sĩ hỏa vực ra, ai cũng ngại ngùng mở miệng trả giá, bởi vì thứ gì nhìn cũng đáng tiền.

Ánh mắt Lộc Châu càng ngày càng sáng, nàng chống hai má, tràn đầy hướng tới: "Thật muốn đến hỏa vực làm công!"

Khắp nơi là hoàng kim, chẳng phải nhặt rác cũng kiếm bộn sao!

Nàng yêu cầu không cao, chỉ cần được đến hỏa vực nhặt thêm chút thiên tài địa bảo mà y tu vứt đi... khụ khụ, rác rưởi là được.

Đến chân núi Y Tiên Các, Ôn Trình nhẹ nhàng phất tay, đưa ba người lên linh thuyền, bay lên cao, hướng về phía Y Tiên Các - tòa lầu chín tầng màu bạch kim kia mà đi.

Hắn cười nhìn Lộc Châu: "Nếu tư chất của ngươi tốt, tự nhiên sẽ có cơ hội, ta đưa các ngươi đi trắc linh căn và tư chất trước đã."

Ba đứa nhãi con lập tức chỉnh tề khuôn mặt nhỏ còn vương sữa, nhất loạt móc linh quả từ trong ngực ra nhét vào miệng.

Bọn chúng nghe Lộc Nguyên Tráng nói, pháp khí trắc tư chất giống như một cái cân, bọn chúng có đáng tiền hay không, là xem cái cân này có rung hay không.

Ăn nhiều một chút, cho nặng cân!

Ôn Trình: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play