“Cái đứa con lão thật chẳng có hiếu gì cả a.” Một lão đầu nhặt ve chai kéo theo cái bao tải lớn, ngồi xuống trước quầy hàng của Lạc Thanh Liên, vừa thở ngắn than dài vừa kể: “ lão dựa vào nhặt rác mà sống, cực khổ trăm bề mới nuôi được nó khôn lớn, còn cho nó đi học đàng hoàng. Vậy mà giờ nó có chút tiền đồ, cưới được vợ thành phố, liền không nhận lão cha này nữa.”
“Cái thằng súc sinh đó làm ăn lớn rồi, chê lão là nhặt rác, nói ra sợ người ta khinh. Nó ném cho lão năm vạn đồng, muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con.”
Lão đầu cũng là người có cốt khí, lập tức ném tiền lại, vung chổi đuổi thằng con bất hiếu ra khỏi cửa, cả đời không còn qua lại.
Lạc Thanh Liên không hề thấy phiền, nhìn lão đầu một lúc, rồi gật đầu nói: “Ừm, cuối cùng thì vẫn là lão bà ông thương ông nhất. Lúc bà ấy còn sống đã nói với ông rồi, rằng thằng con này không đáng tin, dặn ông tích góp tiền phòng thân dưỡng lão. Ông sao lúc đó không chịu nghe lời bà ấy chứ?”
Lão đầu vừa nghe, lập tức lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:
“Bạn già của tôi, thật sự đối với tôi rất tốt... Chỉ tiếc mệnh không tốt, mới bốn mươi đã mắc bệnh qua đời. Tôi nhớ bà lắm a. Có lúc nghĩ đến, tôi liền cảm thấy, hay là chết quách đi cho xong, xuống dưới gặp lại nàng.”
Lạc Thanh Liên xua xua tay, nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play