Diệp Trạch Dương gầm lên giận dữ, đôi mắt đỏ bừng như muốn bùng nổ: “ ngươi muốn giết y, tôi sẽ không đưa tiền cho ngươi nữa!”
Lạc Thanh Liên vừa nghe thấy, lập tức tỏ ra nghiêm túc, giọng điệu không hề đùa cợt: “Nếu như không giết hắn, ngươi có phải sẽ đưa tiền cho ta thêm không?”
Diệp Trạch Dương không chút do dự, ngay lập tức đập tay lên cửa, hét lớn: “Thêm tiền, thêm tiền!”
Lạc Thanh Liên liền mỉm cười, không chút do dự tiếp lời: “Vậy được rồi, ta nếu không giết hắn, ngươi thêm tiền cho ta, có thể không?”
Diệp Trạch Dương vội vàng gật đầu, vội vã đáp: “Đúng đúng, thêm tiền là tốt nhất.”
Dung Cửu Tiêu đứng im một bên, chỉ nhìn Lạc Thanh Liên, đôi mắt lạnh lùng, sắc mặt không đổi: “ cậu là Huyền môn thuật sĩ, có hành vi và đạo đức của mình, đừng làm quá quắt.”
Lạc Thanh Liên nghiêng đầu nhìn hắn, rồi nói một cách cực kỳ nghiêm túc: “ hành vi của em luôn lấy lợi ích của cố chủ làm đầu, để cố chủ giải quyết, muốn sao thì sao. Không thể độc tài, Diệp thiếu người đồng ý chứ?”
Diệp Trạch Dương lập tức ngẩng đầu, vô cùng cảm kích, giơ ngón tay cái lên, nói: “Đại sư quả nhiên là đại sư, trí tuệ và hành vi, đúng là mẫu mực. Diệp mỗ thực sự bội phục!”
Lạc Thanh Liên nở nụ cười nhẹ, ngón cái và ngón trỏ liên tục ma sát như đang đếm tiền: “Thành ý tới rồi, mọi chuyện đều có thể thương lượng.”
Diệp Trạch Dương lập tức hiểu ý, nhanh chóng đưa ra đề nghị: “Thành ý tuyệt đối là để đại sư vừa lòng, 300 vạn được không?”
Lạc Thanh Liên lập tức thỏa thuận, “Cũng được, 300 vạn thì chốt. Nhưng ngươi phải thêm phương tiện liên lạc với ta, lần sau nếu gặp phải yêu tinh hay gì gì quấn lấy ngươi, có thể trực tiếp liên hệ ta mà không qua trung gian, khách hàng quen sẽ giảm giá 10%, còn có thể đưa phiếu giảm giá cho ngươi.”
Dung Cửu Tiêu: “……”
Diệp Trạch Dương lập tức lấy điện thoại, không chút do dự mà thêm vào liên hệ của Lạc Thanh Liên, vẻ mặt như vừa nhận được một bảo vật.
Dung Cửu Tiêu nhìn qua, trong lòng thầm nghĩ, dù Lạc Thanh Liên có hơi “yêu tiền”, nhưng không thể không thừa nhận, cậu có bản lĩnh thật sự. Những đại sư khác gặp yêu quái là trực tiếp thi pháp trừ yêu, nhưng lại hay bị đánh đến rơi cả răng, cực kỳ chật vật. Mà Lạc Thanh Liên thì lại đàm phán nói chuyện với yêu, không chiến mà thắng, quả thực là cao thủ trong cao thủ, đại sư trong đại sư.
Sau khi nhận tiền xong, Lạc Thanh Liên bắt đầu làm việc nghiêm túc.
Tiểu đào hoa, vì lòng đầy thương tổn, mãi không nói được lời từ biệt với Diệp Trạch Dương. Thậm chí lúc này, y cảm thấy mình như một kẻ bị phản bội, cả người ngập trong thất vọng.
Lạc Thanh Liên an ủi tiểu đào hoa, nói: “Không sao đâu, qua một thời gian ta sẽ đi thăm ngươi. Nếu không được thì ta sẽ mang vài món ngon về cho ngươi.”
Tiểu đào hoa tựa như không còn sức sống, rầu rĩ nói: “Hắn là kẻ lừa dối, hắn nói muốn ở bên ta, nhưng hắn lừa ta! Hắn lừa yêu!”
Lạc Thanh Liên vỗ vỗ đầu tiểu đào hoa, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng buồn nữa, ít nhất hắn còn có chút lương tâm. Khi ta nói muốn giết ngươi, hắn còn phản đối, không cho ta đi ra ngoài. So với Hứa Tiên, hắn còn có lương tâm đấy.”
Tiểu đào hoa nghe vậy, cảm thấy bớt bi thương hơn, nhưng vẫn còn thất vọng lắm: “Ta thật sự rất khổ sở.”
Lạc Thanh Liên suy nghĩ một chút, rồi trêu chọc: “Tục ngữ nói, tặng người đào hoa, tay có dư hương. Nếu ngươi đem đào hoa tặng ta, ngươi sẽ vui vẻ mà đi lên.”
Tiểu đào hoa chưa kịp phản ứng, Lạc Thanh Liên lại thêm một câu trêu đùa: “Đừng lo, ta sẽ không mang ngươi đi thâm sơn cùng cốc, còn sợ không có vui vẻ sao?”
Dung Cửu Tiêu lạnh nhạt mà lên tiếng, không hề để ý đến những lời của Lạc Thanh Liên: “ cậu đang tính toán ăn hoa à?”
Lạc Thanh Liên bĩu môi, mắt lóe lên vẻ chọc ghẹo: “Cửu ca ca anh thật là không hiểu em. Em chỉ muốn dùng đào hoa để đắp mặt thôi. Anh không thấy trong thành khói bụi mù mịt, làn da em không đủ tinh tế sao? Nếu không phải không muốn rời xa anh, em thật sự muốn cùng tiểu đào hoa đi thâm sơn, tránh xa cái thế giới ồn ào này.”
Dung Cửu Tiêu không để ý tới lời nói của Lạc Thanh Liên, chỉ bình thản nói: “Thâm sơn cùng cốc, không có heo sữa nướng, cũng chẳng có tiền để kiếm, ai sẽ muốn đi với cậu?”
Tuy Lạc Thanh Liên cũng là người tu hành, nhưng tuyệt đối không có được sự kiên nhẫn như mấy đạo sĩ Huyền môn sống ẩn dật kia. Bắt cậu bế quan ba ngày, e rằng còn khó chịu hơn giết cậu.
Lạc Thanh Liên nghĩ tới mấy vị cao tăng khổ hạnh suốt ngày chỉ biết tu hành, liền nói ngay:
“Trên đời người cần ta cứu khổ cứu nạn còn nhiều lắm, em chưa thể ẩn cư núi rừng, em phải ở lại để làm việc tốt cho thiên hạ.”
Dung Cửu Tiêu nhàn nhạt đáp:
“ tôi tin cậu mới là lạ.”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiểu đào hoa kia hình như khá quý mến Lạc Thanh Liên — vì cậu là đạo sĩ Huyền môn đầu tiên nó gặp mà không nhào vào đánh liền.
Trước khi rời đi, y còn tặng Lạc Thanh Liên một giỏ hoa đào, tiện thể nhờ chuyển cho Diệp Trạch Dương một viên đại bổ đan.
Tiểu đào hoa vốn là yêu, yêu quái không giống cây cỏ bình thường, không bị ràng buộc bởi cái gọi là "cây dời chỗ thì chết". Y thi triển yêu pháp, trực tiếp bứng gốc mình từ cái hố lên, xách cả cây theo, vẫy tay áo với Lạc Thanh Liên rồi bay đi thảnh thơi.
Lạc Thanh Liên: “…” Dễ dàng vậy luôn hả?
Còn tưởng phải gọi xe đến chở về, ai dè y tự làm luôn rồi.
Không biết có bị ai quay phim lại không.
Diệp Trạch Dương nhìn cái hố to trước mắt, trong lòng có chút trống trải.
Ban đầu đúng là anh ta hơi sợ, nhưng sau đó không còn sợ nữa — chủ yếu vì tiểu đào yêu kia cứ bám riết lấy hắn, quản đông quản tây, không cho đi chơi, khiến hắn phiền. Gần đây người lại yếu hẳn , anh ta sợ mình kiệt sức thật nên mới nhờ người đưa y đi.
Thế mà bây giờ y đi thật rồi, anh ta lại cảm thấy hình như thiếu mất cái gì, có chút chưa quen.
Dù vậy, cảm giác bức bối trong lòng cũng tan biến. Diệp Trạch Dương nuốt viên đại bổ đan, sắc mặt lập tức hồng hào, vành mắt cũng hết thâm, tinh thần sảng khoái, quay sang nói với Dung Cửu Tiêu:
“Chuyện này phải cảm ơn nhị thiếu nhiều. Sau này tôi mời ngài một bữa, ngài nhất định phải cho tôi cơ hội cảm tạ.”
Dung Cửu Tiêu liếc hắn một cái, đáp:
“Miễn là anh không hối hận là được.”
Yêu mà chọn người thì không dễ đâu. Yêu quái có không gian và tộc đàn riêng, bình thường chẳng bao giờ để mắt tới người phàm. Mà nếu có để ý, cũng chỉ là thấy ngon miệng.
Diệp Trạch Dương có hối hận hay không thì chưa biết, nhưng theo Dung Cửu Tiêu, quả báo vì phụ tình chắc cũng sắp tới rồi.
Diệp Trạch Dương thở dài:
“Con yêu đó đúng là kỳ quặc mà đáng yêu, không hiểu sao chỗ nào cũng vừa mắt tôi. Nhưng Diệp gia còn trông chờ tôi nối dõi, tôu đâu thể cưới một nam tử vào cửa được. Hơn nữa, ở nhà quyền quý như tôi, chuyện hôn nhân đâu phải muốn là được.”
Lạc Thanh Liên nhìn hắn, hỏi:
“Ngươi không phải còn chị gái à?”
Diệp Trạch Dương lắc đầu:
“Chị tôu sức khỏe yếu, không thích hợp sinh con. Hơn nữa, con gái Diệp gia sau khi gả ra ngoài thì không còn tính là người nhà nữa. Trước kia tôi còn có anh trai, nhưng mất vì tai nạn xe khi còn nhỏ. Nhà tôi ít người, không được như Dung gia một nhà bốn anh em.”
Lạc Thanh Liên nhìn sang Dung Cửu Tiêu, gật đầu nói:
“May mà nhà bọn tôi còn bốn đứa, dù cửu ca không sinh được thì vẫn còn ba người khác.”
Diệp Trạch Dương sững người, liếc nhìn gương mặt tuấn tú của Dung Cửu Tiêu rồi nói:
“Không giống lắm nha, tôu thấy nhị thiếu mũi cao, tay dài, không phải dạng không được việc đâu.”
Dung Cửu Tiêu lạnh lùng đáp:
“ cậu lo thân mình trước đi.”
Lạc Thanh Liên cũng trợn mắt:
“em là con trai, em không sinh được. Sau này cửu ca ca ở bên em, hai đứa bọn mình chắc chắn không có con được.”
Diệp Trạch Dương tròn mắt:
" Ngài là bạn trai của nhị thiếu?”
Chả trách Dung Cửu Tiêu đích thân đưa cậu đến, thì ra là có chuyện như vậy.
“ tôi không phải bạn trai hắn,” Lạc Thanh Liên nghiêm túc nói, “ tôi là con dâu nuôi từ bé, từ nhỏ đã đính hôn rồi.”
Diệp Trạch Dương ngớ ra:
“A, thì ra là nuôi từ nhỏ… HẢ?! Con dâu nuôi từ bé?!”
Cái quái gì thế, sao lại thành con dâu nuôi từ bé?
Dung Cửu Tiêu liếc Lạc Thanh Liên một cái, ra hiệu im miệng, rồi lạnh nhạt nói:
“Trước kia đúng là con dâu nuôi từ bé, nhưng sau này giải trừ hôn ước rồi. Giờ hắn là em trai tôi, không có quan hệ gì đặc biệt.”
Lạc Thanh Liên lập tức thu mình im lặng, cúi gằm mặt xuống, trông rất tủi thân.
Mãi đến khi hai người kia đánh xe rời đi, Diệp Trạch Dương vẫn còn chưa hoàn hồn.
Thời buổi này rồi, đến cả người cuồng công việc như Dung Cửu Tiêu mà cũng có… con dâu nuôi từ bé?
Không được! Tin tức lớn như thế này không thể chỉ một mình hắn biết!
Diệp Trạch Dương lập tức gọi điện thoại cho chiến hữu:
“Tạ Tam Nhi, ta kể cho ngươi nghe một bí mật kinh thiên động địa, nhưng nhớ đừng nói với ai đấy nhé!”
Tạ Tam Nhi đáp:
“Bí mật gì mà ghê vậy? Ngươi trị hết thận hư rồi à? Bao giờ thì tái xuất giang hồ?”
“Cút cút.” Diệp Trạch Dương mắng yêu hai câu rồi nói:
“Ngươi biết Dung Cửu Tiêu chứ? Nhị thiếu nhà họ Dung ấy. Hôm nay hắn mang đại sư đến gặp tôi, còn dẫn theo một thiếu niên rất đẹp trai, làn da trắng nõn, khí chất đặc biệt. Không chỉ là cao nhân đâu nhé, mà còn có một thân phận khác — là con dâu nuôi từ bé của Dung Cửu Tiêu! Hai nhà định thân từ nhỏ luôn đấy!”
“!!!” Tạ Tam Nhi hét lên:
“Thật á?! Không nhìn ra đấy, Dung Cửu Tiêu cũng biết chơi thế này à?! Mau kể kỹ cho tôi nghe! Chuyện này đúng là hay ho quá trời!”
Diệp Trạch Dương: Bla bla bla…
-------
Về đến nhà, Lạc Thanh Liên đem những cành đào tràn đầy linh khí bỏ vào bình sứ trắng, cẩn thận nghiền nhỏ thành dịch hoa đào, rồi cho vào bình nhỏ, định mỗi ngày dùng một chút để bôi lên mặt.
“Tiểu đào hoa đúng là làn da trắng mịn, tay mềm cực kỳ, trên người còn thơm thơm nữa.” Lạc Thanh Liên ghen tỵ ra mặt, quay sang Dung Cửu Tiêu nói:
“Gả cho Diệp Trạch Dương cái tên hoa tâm như củ cải kia, đúng là hoa tươi cắm bãi phân trâu, uổng quá.”
Dung Cửu Tiêu nhìn cậu bằng ánh mắt vừa như cười vừa như không, hỏi:
“Tay của tiểu đào hoa sờ đã tay lắm sao?”
Lạc Thanh Liên giật mình, cảm thấy không ổn, vội vàng lắc đầu:
“em đâu có chiếm tiện nghi gì đâu, chỉ là muốn xem cốt tướng của y thôi mà.”
Một bàn tay đưa ra trước mặt hắn, Dung Cửu Tiêu nói:
“Nếu cậu giỏi như vậy, thế thì xem tay của tôi đi.”
Lạc Thanh Liên như được ban ân, nhanh chóng nắm lấy tay hắn, cẩn thận sờ qua vài lượt.
“Đúng là tay đẹp, tay tốt a!” Vừa xuýt xoa khen ngợi, Lạc Thanh Liên vừa say mê vuốt tới vuốt lui, đến cả kẽ ngón tay cũng không bỏ qua.
Đôi tay này, xương thon dài, mạnh mẽ có lực, làn da mịn màng, cốt tướng hoàn mỹ.
Chỉ là… Lạc Thanh Liên thật sự không sờ ra được điều gì đặc biệt từ đôi tay này.
Sau một hồi lâu, hắn đành buông tay thở dài:
“Cửu ca ca, em xem tay cho anh, cũng chỉ là chiếm chút tiện nghi mà thôi. Kỹ năng không bằng người, em nhận.”
Dung Cửu Tiêu nhướn mày, khẽ cong môi cười:
“Chiếm tiện nghi là hai bên mà. Cậu sờ tay tôi, ai ngờ tôi cũng muốn sờ tay cậu. Tiểu bằng hữu, sau này ra ngoài nhớ đề phòng chút, đừng thấy ai cũng tưởng mình chiếm được lợi.”
Lạc Thanh Liên sững sờ một chút, rồi lập tức phấn khích nói:
“Cửu ca ca, ý anh là… anh cũng muốn chiếm tiện nghi của em sao? Anh thấy tay em mềm mại dễ chịu, có muốn sờ thêm chỗ khác không? Trên người em, mềm nhất thoải mái nhất chính là mông nè, anh có muốn thử không?”
Vừa nói, Lạc Thanh Liên vừa uốn éo eo, tiện thể còn liếc Dung Cửu Tiêu một cái đầy mê hoặc.
Dung Cửu Tiêu: “…”
Xin lỗi, không phải ý đó.
Hắn nhịn lại cơn xúc động muốn đánh người, nghiêm mặt nói:
“Được rồi đấy, thu lại chút đi. Cậu vặn eo lắc mông ra cái thể thống gì.”
Lạc Thanh Liên không phục:
“em chỉ làm vậy trước mặt anh thôi mà. Ra ngoài ta rất nghiêm túc, ai cũng gọi em là cao nhân đấy.”
Dung Cửu Tiêu hít sâu một hơi, quyết định không đôi co với cậu nữa.
Hắn đưa cho Lạc Thanh Liên chiếc hộp lấy từ tay Đoạn Vân Hạc, nói:
“Chủ nhân của mấy củ nhân sâm này nói ngươi hãy luyện cho hắn vài viên đan dược ích thọ duyên niên. Phần còn lại xem như thù lao cho cậu.”
Lạc Thanh Liên như bắt được bảo vật, ôm hộp nhân sâm tung tăng cười hớn hở:
“Quyết định này sáng suốt ghê đó Cửu ca ca! Mau chuẩn bị cho em một cái nồi, em luyện đan ngay bây giờ!”
Dung Cửu Tiêu ngẩn ra:
“ cậu dùng… nồi để luyện đan?”
Lạc Thanh Liên xua tay, nói chắc nịch:
“Cao nhân luyện đan không câu nệ hình thức! Linh khí thời nay loãng quá, dùng lò luyện đan căn bản không được, nồi lẩu là đủ xài rồi, chảo gang cũng tạm ổn!”
Lời editor:
Mọi người thấy chỗ nào xưng hô loạn nhắn mình nha