“Cửu Thiên đại thế giới, còn lớn hơn cả nơi phong thần của các chủng tộc thời thượng cổ.” Lạc Thanh Liên như đang ngẫm nghĩ điều gì, sờ cằm nói: “Suýt chút nữa thì quên, tôi chính là từ nơi đó bị người áp xuống nơi này.”
Minh Vương há miệng, thở hổn hển, nhưng lại chẳng biết nên hỏi gì mới phải.
Chỉ nghe Lạc Thanh Liên tiếp tục lẩm bẩm như đang nói với chính mình: “Khó trách làm bằng sắt là Phán Quan, nước chảy là Diêm Vương, chính là ngục tốt do Thần tộc phái tới tạm giam tôi. Không có lệnh của bọn họ, tự nhiên tôi chẳng thể rời khỏi nơi này nửa bước, cũng thật là làm khó anh rồi.”
Dưới đáy Hoàng Tuyền, trong tinh tú luân bàn, có phong ấn một phần ký ức của Lạc Thanh Liên. Mồi dẫn cho đoạn ký ức ấy chính là xác của Đại Diễn thánh hoàng. Nay cậu tận mắt thấy thi thể, lại cắm trở lại Chiêu Quỷ Phiên, tự nhiên cũng tìm lại được ký ức bị che khuất kia.
Lục Phán bình thản đáp: “Chỉ là làm tròn chức trách, mong thứ lỗi.”
Lạc Thanh Liên nhìn anh, nói: “ tôi không trách anh. Thượng cổ mười đại Thần tộc, Đế Vực mười hai Kim Tiên, cái nào cũng khó chơi. Vậy mà tôi còn câu dẫn đúng người thừa kế thiên mạch của Thần tộc Dung gia. Theo lý, nên bị thiên đao vạn quả, vĩnh viễn không thể xoay người, đến cả chuyển thế luân hồi cũng không có phần.”
Sắc mặt Lục Phán khẽ biến, trầm giọng hỏi: “Dung Cửu Tiêu... lại là người thừa kế thiên mạch?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play