Thẩm Ngọc Tuyền suýt chút nữa đã sợ đến mức chân mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất, trợn tròn mắt, há hốc miệng nhìn chằm chằm Thanh Đồng Tỉ, gian nan mở miệng:
“Mẹ nó, cái nhà đấu giá đó đúng là không có lương tâm! Lúc tôi ra giá, tên đấu giá sư còn thề sống thề chết rằng đây là bảo vật từ thời chiến tranh bị thất lạc sang hải ngoại. Ai ngờ lại là đồ chơi từ âm phủ, tôi thật sự muốn kiện bọn họ tội lừa đảo!”
Dung Cửu Tiêu nhướng mày, bình thản nói:
“Cho dù là từ hải ngoại đưa về, cũng không thể đảm bảo không phải được đào từ mồ lên. Cậu muốn chơi đồ cổ cũng nên tránh xa đồ đồng ra, thứ này rất có khả năng là pháp khí. Chọn đúng thì không sao, lỡ chọn sai thì chính là chuyện mất mạng.”
Thẩm Ngọc Tuyền cười khổ, không cần ai nói thêm, anh ta cũng biết mình chọn nhầm rồi.
Hơn nữa anh ta cũng đâu phải người trong nghề, rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí đi tùy tiện đấu giá thứ kiểu này? Nói trắng ra, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Thẩm Ngọc Tuyền hối hận không thôi, thầm mắng cái tay “ngứa nghề” của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT