Dung Cửu Tiêu lần này rốt cuộc cũng phát huy được tối đa tác dụng của la bàn, chỉ tìm quanh đám thực nhân đằng một lúc, mọi người liền phát hiện ra một cái trận truyền tống được che giấu.
Lạc Thanh Liên niệm chú, trận truyền tống dần hiện rõ hình dáng ban đầu như một cánh cửa ánh sáng chồng lớp, hạt sáng lơ lửng xoay tròn liên tục. Lạc Thanh Liên nóng lòng muốn về nhà, bước một bước tiến vào cánh cửa, giây kế tiếp, trước mắt cậu đã hóa thành mặt biển yên ả, rồi chỉ nghe “bõm bõm” hai tiếng, mấy người lần lượt rơi tõm xuống nước.
Lạc Thanh Liên: “……” Ngọa tào, quên mất vụ này rồi!
Lạc Thanh Liên không kịp phòng bị, uống no một bụng nước biển. Lúc được Dung Cửu Tiêu túm tay kéo lên từ trong nước, đặt ngồi trên la bàn, cả người cậu đã không ổn rồi.
“em thế mà lại quên lối ra là một vùng biển.” Lạc Thanh Liên như con gà luộc ngồi rúc trong lòng Dung Cửu Tiêu, run rẩy nói, hối hận không thôi: “em là con vịt trên bờ a, xuống nước là chìm nghỉm luôn.”
Dung Cửu Tiêu lấy bộ đồ khô lau đầu cho cậu, vừa lau vừa nói: “Cho em không có đầu óc cứ hùng hục lao lên trước. Anh vốn định kéo em cùng đi ra, dùng la bàn di chuyển tiếp. Ai ngờ em không nói không rằng, cúi đầu liền nhảy vào.”
Lạc Thanh Liên im ru để Dung Cửu Tiêu xoa đầu mình như xoa chó con. Dù sao thì cái tính vừa lo lắng vừa quá tự tin của cậu, chắc cũng chả sửa nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT