Lạc Thanh Liên vừa chạm tay vào Mạnh Hạ thì lập tức nheo mắt lại.

Rõ ràng giữa ngày hè oi ả, nhưng từ người Mạnh Hạ lại truyền đến một luồng hơi thở âm hàn.

Lá bùa vàng dán trên người Mạnh Giữa Mùa Hạ từ lần trước đã sớm bị thiêu rụi. Lá bùa đó do chính tay Lạc Thanh Liên vẽ chú văn, vốn tưởng sau khi dùng rồi thì đối phương sẽ ngoan ngoãn thu mình, tạm lánh mũi nhọn, nào ngờ lại cả gan tiếp tục gây chuyện hại người.

Mạnh Hạ thấy Lạc Thanh Liên không nói lời nào thì càng hoảng hốt, vội vàng nói:

“Nếu không phải đường cùng nước tận, em cũng chẳng dám quấy rầy đại sư. Nhưng nhà em yên ổn được hai ngày, thì lại bắt đầu xảy ra chuyện kỳ quái. Giữa đêm thường xuyên nghe thấy tiếng trẻ con khóc gào như ma kêu quỷ hú, chuyển nhà đi cũng không ăn thua, thứ đó giống như cứ bám theo bọn em vậy, thật sự dọa người chết khiếp!”

Nửa đêm khóc rồi lại cười, ai bị nó đeo bám thì đều bị ảnh hưởng nặng nề về tâm lý.

Cả nhà Mạnh Hạ đều thành mắt gấu trúc, ban ngày tinh thần kiệt quệ mà cũng không ngủ nổi. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng thành tiên mất!

Lạc Thanh Liên khẽ búng một cái lên vai Mạnh Hạ, hút một luồng sát khí không thể thấy bằng mắt thường vào cơ thể mình.

“Xem ra, vẫn là món đại bổ.” Hắn tỏ vẻ có hứng thú, nói tiếp: “Vậy thì đi xem thử một chuyến.”

Nếu có thể bám theo người, chứng tỏ tu vi không hề thấp, nuôi béo một chút là có thể ăn được rồi.

Ngụy Tuyên nghi hoặc nhìn Lạc Thanh Liên:

“Ngươi muốn tới nhà hắn xem phong thuỷ?”

Lạc Thanh Liên gật đầu:

“Ngươi không phải vẫn hứng thú với mấy chuyện thần quái à? Có muốn đi cùng mở mang tầm mắt không?”

Ngụy Tuyên bán tín bán nghi:

“Đạo hạnh của ngươi… có được không đó?”

Lạc Thanh Liên nói tỉnh bơ:

“Ta ở ngoài giang hồ được gọi là 'quỷ thấy sầu', nghĩa là ma quỷ nhìn thấy ta đều phải quỳ xuống gọi ba ba.”

Ngụy Tuyên: “……”

Sao tự nhiên hắn lại thấy Lạc Thanh Liên không đáng tin tí nào vậy?

Nghĩ một lúc, Ngụy Tuyên quyết định vẫn tiếp tục tham gia hoạt động gọi hồn của câu lạc bộ, nên từ chối đi cùng Lạc Thanh Liên.

Nhà Mạnh Hạ nằm trong khu biệt thự, toàn là nhà riêng biệt, bình thường rất yên tĩnh. Nhưng hôm nay có vẻ không giống mọi ngày.

Vừa mới dừng xe ở cổng, thì một chiếc xe màu đen khác cũng dừng ngay phía sau.

Lạc Thanh Liên nhìn về phía sau một cái, lập tức cười tươi rói:

“A, bảo sao sáng nay ra cửa gặp chim hỉ thước, thì ra thật sự có chuyện tốt!”

Mạnh Hạ cũng nhìn xe phía sau, kính xe là loại một chiều, căn bản không nhìn thấy người bên trong.

Anh nói:

“Chiếc xe này nhìn quen quen, là người quen của cậu à?”

Lạc Thanh Liên cười hí hửng xuống xe:

“Là Cửu ca ca của ta đó.”

Từ chiếc xe màu đen bước xuống ba người: một ông lão râu tóc điểm bạc mặc trường bào, một thanh niên tuấn tú trẻ tuổi, và cuối cùng chính là Dung Cửu Tiêu.

Hôm nay Dung Cửu Tiêu mặc đơn giản: áo thun trắng, quần jean, trên người bớt đi vài phần khí chất già dặn, lại nhiều thêm chút dáng vẻ thanh niên trẻ trung. Nghĩ kỹ lại, hắn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi đầu mà thôi.

“Cửu ca ca, xem ra chúng ta đúng là tâm linh tương thông, nhân duyên trời định, lại có thể gặp nhau ở đây.” Lạc Thanh Liên chẳng hề để tâm chuyện mình còn nằm trong sổ đen của Dung Cửu Tiêu, mặt mày tươi rói bước tới chào hỏi.

Mạnh Hạ nhìn thấy đại lão, có chút kích động, nhưng vừa nghe Lạc Thanh Liên nói xong thì lập tức đen mặt.

“Tên này, e là môn Ngữ Văn học không tốt lắm, mấy câu vừa rồi dùng sai rồi.”

Dung Cửu Tiêu liếc mắt nhìn Lạc Thanh Liên, thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời của hắn, cũng không bắt bẻ gì, chỉ hỏi:

“Cậu đến đây làm gì?”

Lạc Thanh Liên chớp chớp mắt, đáp:

“Bắt quỷ.”

“Bắt quỷ? Cậu cũng là người trong Huyền môn?” Thanh niên kia vừa nghe xong, lập tức mắt sáng rỡ, đánh giá Lạc Thanh Liên rồi hỏi:

“Tiểu ca, cậu theo ai học đạo? Thuộc môn phái nào? Những người cùng thế hệ tôi trong giới, tôi biết gần hết, hình như đây là lần đầu tiên gặp cậu.”

Lạc Thanh Liên nhìn vẻ nghiêm túc của thanh niên kia, mỉm cười nói:

“Tôi tự lập môn phái, tự học thành tài, đã sớm siêu thoát lục giới, không thuộc ngũ hành, cậu không biết tôi cũng là chuyện thường tình thôi.”

Thanh niên: “……”

Sao nghe giống mấy tay lừa đảo giang hồ vậy trời?

Thanh niên thấy hắn có vẻ chỉ đến xem náo nhiệt, bèn khuyên nhủ:

“Tiểu đệ đừng đùa nữa, bên trong rất nguy hiểm, không phải nơi cậu nên tới đâu.”

Lạc Thanh Liên khoát tay, không thèm để tâm, nói:

“Đừng lo, đừng lo, thứ bên trong chỉ được cái mã ngoài, nếu cậu sợ thì lát nữa vào, tôi bảo vệ cậu.”

Thanh niên: “……”

Tôi không có ý đó mà!

Dung Cửu Tiêu nhìn Lạc Thanh Liên đầy tự tin, khóe môi khẽ cong, gần như không ai nhận ra.

Hoắc Lưu Thâm không nhịn được, hỏi Dung Cửu Tiêu:

“Cửu thiếu, vị tiểu bằng hữu này là ai vậy?”

Gọi “Cửu ca ca” nghe có phần quá thân thiết rồi đấy.

Dung Cửu Tiêu đáp:

“Em họ xa.”

Lạc Thanh Liên lập tức bĩu môi, không vui tí nào. Rõ ràng hắn là “tiểu đồng dưỡng tức”(vợ nuôi từ bé) của Dung Cửu Tiêu cơ mà.

Nhưng nếu Dung Cửu Tiêu muốn giữ thể diện, thì cậu cũng đành chiều theo vậy.

Lão giả râu tóc bạc trắng đánh giá Lạc Thanh Liên, vuốt cằm nói:

“Nếu vị tiểu hữu này cũng được mời đến xem phong thủy, vậy thì cùng vào đi, vừa hay có thể luận bàn với Lưu Thâm một chút.”

Lạc Thanh Liên gật đầu, vui vẻ đáp:

“Được thôi, ta thấy tiểu đồ đệ của ông cũng có chút bản lĩnh, không bằng chúng ta thi tài một chút, xem thử là đồ đệ Huyền môn chính phái lợi hại, hay ta dùng chiêu dã tạo ra còn hơn.”

Hoắc Lưu Thâm không mấy tin tưởng, liếc mắt nhìn Lạc Thanh Liên rồi nói:

“Sư phụ, con cảm thấy, con chắc chắn thắng.”

Đường Thái Diễn lắc đầu cười:

“Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đong bằng đấu, ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người. Ngày đầu con bái nhập môn hạ của ta, ta đã từng dạy con như vậy.”

Hoắc Lưu Thâm lập tức xấu hổ, chắp tay nói:

“Đệ tử xin thụ giáo.”

Bên trong biệt thự, Mạnh Đức Xương và vợ là Mạnh phu nhân đều có mặt.

Vừa thấy Đường Thái Diễn, Mạnh Đức Xương như thấy cứu tinh:

“Ngài là Đại sư Đường? Ngưỡng mộ đã lâu, lần này mời ngài xuống núi là bất đắc dĩ lắm.”

Ông ta kéo các mối quan hệ mới mời được Đường Thái Diễn, đúng lúc trước đó Đường Thái Diễn đang uống trà với Dung Cửu Tiêu. Nghe chuyện lạ ở nhà họ Mạnh, Dung Cửu Tiêu quyết định đi xem, tiện thể đưa Đường Thái Diễn theo.

Đường Thái Diễn nói:

“Lưu Thâm, con đi xem đi.”

Hoắc Lưu Thâm đáp:

“Vâng.”

“Từ ba ngày trước, tối nào cũng có tiếng cười khóc, chạy nhảy khắp nơi, đến đâu theo đến đó.” Mạnh phu nhân vừa treo hai quầng thâm mắt, vừa khổ sở kể lể:

“Nhà tôi xưa nay làm việc thiện, không thiếu quyên góp, cũng không làm chuyện thất đức, sao lại gặp chuyện quái dị thế này?”

Hoắc Lưu Thâm đi quanh phòng một vòng, nhìn Mạnh gia bằng ánh mắt đồng cảm, nói:

“May mà nhà ông làm việc thiện, tổ tiên cũng là người tốt, phúc trạch sâu dày. Nếu không thì cả nhà đã tuyệt hậu rồi.”

Mạnh Đức Xương và Mạnh phu nhân hoảng hốt, vội hỏi xảy ra chuyện gì.

Hoắc Lưu Thâm dùng la bàn dò tìm hơn mười phút, cuối cùng dừng lại trước bình hoa lớn kê sát tường, vung tay hất đổ. Bình sứ vỡ tan, lộ ra một con búp bê vải to cỡ cánh tay trẻ con, cắm đầy kim.

“Cái… cái gì đây? Sao lại có búp bê như thế này?” Mạnh phu nhân kinh hãi.

Hoắc Lưu Thâm rút kiếm gỗ đào, một nhát xuyên tim búp bê. Một tiếng hét chói tai vang lên, ngay sau đó, một luồng hắc khí đậm đặc bay ra từ ngực búp bê.

Lạc Thanh Liên lén hấp thu luồng hắc khí kia vào người, rồi thỏa mãn… ợ một cái.

Dung Cửu Tiêu liếc hắn, mặt không biểu cảm, khẽ nhíu mày.

Hoắc Lưu Thâm không để ý gì, từ trong búp bê lấy ra một đoạn xương người, nói với Mạnh Đức Xương:

“Thứ này là một loại chú pháp lợi hại. Dùng xương và máu người làm dẫn, tạo thành âm linh hại người. Nhưng nhà ông có phúc khí, nó không thể đến gần, chỉ có thể hù dọa vào ban đêm. Nếu để lâu thì không đơn giản như vậy.”

Sắc mặt vợ chồng Mạnh gia khó coi cực điểm.

Chỉ thấy Mạnh Đức Xương chửi ầm lên:

“Con mẹ nó Mạnh Đức Hiền! Tao làm gì có lỗi với mày? Dám chơi trò hạ độc này với tao? Đúng là nuôi ong tay áo, cõng rắn cắn gà nhà!”

Mạnh phu nhân còn trực tiếp vỗ mạnh sau lưng chồng:

“Hồi Bạch Hổ Sát, tôi đã nói là em trai ông có vấn đề, ông lại không tin, còn bảo là trùng hợp! Cái bình hoa đó là hắn tặng, nói là đồ Thanh Hoa gì đó, ông lại coi như bảo bối đặt giữa phòng khách! Ông định hại chết cả nhà tôi sao?”

Mạnh Đức Xương vừa thất vọng vừa giận dữ:

“Tôi là anh ruột hắn, mở công ty tôi bỏ vốn, mua nhà tôi cho vay, ai ngờ hắn lại đối xử như vậy?”

“Còn mẹ hắn nữa! Lúc nào cũng bảo ông không có hiếu, ông giàu có lại không dẫn em trai theo kiếm tiền, lúc nào cũng hằn học với tôi. Tôi thấy chuyện này, bà ta cũng không thoát tội!” Mạnh phu nhân tức giận đến run người, chẳng màng người ngoài, chỉ tay vào mặt chồng mà mắng.

Mạnh phu nhân nhìn búp bê vải nát bươm, thở dài:

“Lòng người còn đáng sợ hơn quỷ quái.”

Lạc Thanh Liên ngẫm nghĩ, đáp:

“Chưa chắc. Quỷ cũng là người biến thành, mà lòng dạ quỷ còn chưa độc như người.”

Mạnh phu nhân: “……”

Tôi cảm thán chút thôi, cậu nghiêm túc vậy chi?

Hoắc Lưu Thâm thiêu búp bê, xua tan âm linh còn sót, rồi vỗ tay nói:

“Dùng nước lá bưởi lau dọn trừ tà, mở cửa sổ thông khí ba ngày là ổn.”

Mạnh gia cảm kích khôn nguôi, Mạnh Đức Xương tặng luôn một thẻ ngân hàng.

Hoắc Lưu Thâm nhướng mày, hỏi Lạc Thanh Liên:

“Tiểu bằng hữu, nhìn hiểu chưa?”

Lạc Thanh Liên cười:

“Nhìn rõ lắm. Cậu mới làm một nửa đã dừng, đúng là hành vi lưu manh, mưu tài hại người.”

Vừa nghe, Hoắc Lưu Thâm lập tức không vui:

“Nói gì vậy? Mối họa đã trừ, sao lại nói mưu tài hại người?”

Lạc Thanh Liên cười với Dung Cửu Tiêu:

“Cửu ca ca, anh xem đi.”

Dung Cửu Tiêu đáp:

“Thấy rồi.”

Lạc Thanh Liên đi ngang chín bước, dọc chín bước, bấm một pháp quyết đơn giản, bước đến bên chậu lan trước cửa sổ, nhấc lên rồi úp xuống đất.

Phía dưới đất đã đổi màu nâu đỏ, có thể lờ mờ thấy một lá bùa màu vàng.

Hoắc Lưu Thâm sững người, vội tiến tới nhìn:

“Là sinh thần bát tự?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play