“Kết quả là có một ngày, trong trấn có người không kìm được lòng hiếu kỳ, lén theo sau người nọ đi vào đầm lầy.” Yến Tiểu Thiên nói: “Hắn tận mắt nhìn thấy người kia… lại biến thành một đống sâu, cứ thế chui vào trong đầm lầy! Sợ đến nỗi tè ra quần, vừa lăn vừa bò chạy về thị trấn, rồi sốt cao liền một tháng.”
Lạc Thanh Liên như đang ngẫm nghĩ gì đó, nói: “Đúng là có loại cổ trùng có thể sống trong đầm lầy, nhưng nếu có thể ngụy trang thành hình người, vậy thì yêu cầu đạo hạnh không thấp.”
Yến Tiểu Thiên gật đầu, sau đó nói tiếp: “Nhưng đó còn chưa phải trọng điểm. Quan trọng là, người kia tình cờ trông thấy trong đám sâu đó, có một con toàn thân ánh vàng rực rỡ, chỉ có đôi mắt và phần đuôi là đỏ như máu, nhìn vừa trong suốt vừa óng ánh, vô cùng đẹp mắt, cỡ chừng nửa bàn tay… tôi vừa nghe hắn miêu tả, liền biết chắc chắn đó là thánh bảo Thiên Cơ Huyết Liên!”
Thẩm Vô Uyên lập tức lộ vẻ kích động, không giấu nổi sự khẩn trương: “Đó chính là Thiên Cơ Huyết Liên! Sư huynh, tám chín phần mười A Khuyết đang ẩn náu ở nơi đó! Chúng ta mau đi tìm hắn!”
Tìm kiếm suốt từng ấy năm, Thẩm Vô Uyên gần như đã tuyệt vọng. Giờ đột nhiên nghe có tung tích của người quen, lòng tất nhiên tràn đầy chờ mong.
Yến Tiểu Thiên nhìn Thẩm Vô Uyên, nói: “ huynh đến đây cũng là để báo tin cho đệ đi tìm hắn. Giữa huynh và đệ, nhất định phải có một người ở lại. Huynh nghĩ, vẫn là để đệ đi thì hơn.”
Lạc Thanh Liên khó hiểu hỏi: “Hai người còn phải có một người ở lại trấn thủ sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play