Sáng sớm hôm sau, Lạc Thanh Liên trước tiên đưa tiểu quỷ đi đầu thai, sau đó đeo cặp sách lên lưng đến trường học.

Vừa tới cổng trường, Dung Cửu Tiêu nói:

“Bạn cùng phòng của cậu đã thay đổi rồi, bài đăng trên diễn đàn cũng được xử lý, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ quay lại ký túc xá ở trường.”

Lạc Thanh Liên như bị sét đánh ngang tai, vội nói:

“Không phải anh nói sẽ cho em ở cùng với anh sao?”

Hôm qua Dung Cửu Tiêu tốt bụng thu nhận Lạc Thanh Liên, chủ yếu là để quan sát xem con đại quỷ này có nguy hiểm hay không. Bây giờ hắn đã có kết luận nên tự nhiên không định cho Lạc Thanh Liên cơ hội tiếp tục ở cùng nữa.

Gần đây hắn có một số việc không tiện để người khác biết, mà Lạc Thanh Liên lại quá thông minh, ở chung dưới cùng một mái nhà rất dễ để lộ sơ hở. Hơn nữa hắn vốn cũng không quen ở cùng người khác.

Từ khi mười tám tuổi rời nhà, phần lớn thời gian hắn đều sống một mình.

Dung Cửu Tiêu ngồi trong xe, nhìn thiếu niên có biểu cảm sống động qua cửa kính, khẽ nhướng mày, nói:

“tôi cảm thấy năng lực giao tiếp của cậu quá kém, cần phải rèn luyện thêm, học kỳ này tạm thời cứ ở ký túc xá đi.”

Lạc Thanh Liên: “……”

Không, cậu không cần giao tiếp xã hội gì hết, cậu chỉ cần có cơ hội tiếp xúc thân mật với cửu ca ca thôi!

Nhưng mà, Dung Cửu Tiêu là loại đàn ông nói được làm được, dứt khoát rõ ràng, nói xong thì không chút do dự lái xe đi mất, không để lại một gợn mây.

Lạc Thanh Liên chỉ đành ủ rũ, không vui mà rưng rưng quay về ký túc xá.

Đi thêm một đoạn nữa, ký túc xá đã thay đổi hoàn toàn.

Mọi đồ đạc trước đó đều bị thay mới sạch sẽ, chăn chiếu gì đó đều là đồ mới, ngay cả bạn cùng phòng cũng đã thay bằng hai người khác.

Trước đây trong phòng thuộc hệ biểu diễn chỉ có mình Lạc Thanh Liên, bây giờ có thêm Tạ Hi Ngôn – người cùng hệ – còn phòng đối diện là người học biên đạo. Biên đạo thì không yêu cầu nhiều về ngoại hình, có tiền là được, nhưng hệ biểu diễn thì ít nhất cũng có chút yêu cầu về ngoại hình và khí chất. Vừa nhìn thấy Tạ Hi Ngôn, mắt Lạc Thanh Liên sáng lên.

Tạ Hi Ngôn chào hỏi Lạc Thanh Liên, nói:

“Chào buổi sáng, sau này tôi là bạn cùng phòng của cậu, giới thiệu lại một chút, tôi tên là Tạ Hi Ngôn.”

Lạc Thanh Liên thân thiện đưa tay ra, nói:

“Tôi thấy vận khí trên đầu cậu rực rỡ, ba đường vàng lấp lánh, đúng là gia tài bạc triệu, phú quý trời ban, đại gia như cậu chúng ta làm bạn đi!”

Tạ Hi Ngôn liếc nhìn Lạc Thanh Liên, chỉ thấy khóe môi cậu mỉm cười, đôi mắt đào hoa sáng rực, đúng chuẩn một thiếu niên tuấn tú, phong độ cởi mở.

“Cùng ở một phòng, đương nhiên phải sống hòa thuận. Sau này có gì phiền phức, ca lo cho cậu.”

Tạ Hi Ngôn là người hào sảng, ghét nhất là loại cặn bã ẩn danh trên mạng bắt nạt người khác, hắn thấy một người cởi mở như Lạc Thanh Liên lại bị đồn đại là âm dương nhân, thật khó hiểu.

Lạc Thanh Liên lập tức nắm tay Tạ Hi Ngôn, còn nhân tiện sờ soạng hai cái.

Ngón tay cậu lướt vài đường trên lòng bàn tay đối phương, dựa vào các đường chỉ tay đã đại khái nhìn ra vận mệnh ba mươi năm tới của người này.

Tạ Hi Ngôn lại hiểu lầm, nhướng mày nói:

“Huynh đệ à, như này thì hơi quá rồi đấy?”

Lạc Thanh Liên khẽ ho một tiếng, lập tức thu tay lại, nói:

“Ngại quá, nghề nghiệp quen tay thôi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play