Mấy năm nay, Dung Cửu Tiêu vừa hoàn thành việc học, vừa khai phá mở rộng, đưa công việc kinh doanh của công ty tăng trưởng gấp đôi không ngừng. Những lão đại kỳ cựu trong giới kinh doanh nhắc đến anh đều chỉ có thể tấm tắc kinh ngạc, nói chàng trai trẻ này là một kỳ tài kinh doanh hiếm có.
Điều càng khiến người ta khó hiểu là, Dung Cửu Tiêu căn bản không phải xuất thân từ ngành thương mại chính quy, mà lại chọn một ngành khảo cổ học chẳng liên quan gì đến kinh doanh, một ngành học ít người để ý và còn có thành tựu không hề tầm thường, sâu sắc đến nỗi giáo sư cũng yêu thích.
Thế nào là "con nhà người ta"?không phải chính là đây sao
Trước kia khi Dung Cửu Tiêu không ở trong nước, mọi người chỉ biết nhà Dung có một cậu hai, vì sức khỏe không tốt nên quanh năm dưỡng bệnh ở nước ngoài, không hề có chút ấn tượng nào về người này. Nhưng từ khi Dung Cửu Tiêu trở về, đám ăn chơi trác táng trong giới kinh doanh phát hiện, ngày lành của họ đã đến hồi kết.
Một ngọn núi cao sừng sững mọc lên giữa đồng bằng, bao nhiêu năm ăn chơi lêu lổng, đột nhiên xuất hiện một cái thước đo không giống ai, không ít cậu ấm cô chiêu ở kinh thành bị cha mẹ xách tai giáo huấn.
Thái độ của đám công tử nhà giàu ở kinh thành đối với Dung Cửu Tiêu chia thành hai phe, một phe là bội phục đến sát đất, một phe là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hiển nhiên, Mạnh Hạ thuộc về phe trước.
Lạc Thanh Liên liếc xéo Mạnh Hạ một cái, nói: “Cậu tìm tôi, là muốn tôi giúp cậu bắt gian sao? Phí bắt gian không hề rẻ đâu, nếu bắt được cả đôi chim cu, còn phải thêm tiền công.”
Mạnh Hạ nghẹn một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần cậu bắt gian, tôi đã bắt được rồi, tôi tính hai ngày nữa sẽ đi hủy hôn.”
Lạc Thanh Liên đồng tình nhìn Mạnh Hạ, nói: “Còn suýt chút nữa đi làm hiệp sĩ tiếp mâm rồi đúng không?”
Mạnh Hạ: "..." Mẹ nó, vậy mà cái này cũng tính ra được.
Chiều hôm qua trở lại trường học, Mạnh Hạ càng nghĩ càng giận cái tên thầy bói Lạc Thanh Liên này, liền định gọi điện thoại cho vị hôn thê để xả giận, không ngờ, đột nhiên có một huynh đệ gọi điện thoại cho hắn, nói thấy vị hôn thê của hắn cùng một người đàn ông trẻ tuổi vào một khách sạn năm sao nào đó.
Mạnh Hạ nảy sinh nghi ngờ, lại nhớ đến lời thầy bói Lạc Thanh Liên, liền dẫn người cùng nhau qua xem tình hình, không ngờ, thật đúng là bị hắn bắt gian trên giường.
Mạnh Hạ tức đến phổi muốn nổ tung, hắn lúc trước đính hôn với Lăng Sở Sở là vì Lăng Sở Sở có thai, hiện tại xem ra, cái thai này chưa chắc đã là con hắn.
Tâm trạng Mạnh Hạ phức tạp, nói: “Tôi còn chưa đi xét nghiệm ADN, cậu đã biết rồi?”
Lạc Thanh Liên cười cười, nói: “Cả đời này cậu không có duyên con ruột đâu, nếu tương lai có người phụ nữ nói có thai con cậu, cậu nhất định phải cẩn thận một chút.”
Mạnh Hạ đột nhiên chấn động, nói: “Cậu vậy mà nhìn ra được cả cái này, cậu quả nhiên là có chút bản lĩnh thật!”
Lạc Thanh Liên nhướn mày, nói: “Sao, nghe giọng điệu của cậu, hình như đã sớm biết rồi?”
Mạnh Hạ vẻ mặt cổ quái nói: “Ba tôi trước kia đặc biệt tin vào mấy chuyện này, hồi nhỏ ông ấy từng mời đại sư đến xem cho tôi, vị đại sư kia nói cả đời này tôi chắc chắn tuyệt tự, ba tôi tức giận đến mức đuổi thẳng đại sư ra ngoài, từ đó về sau liền bảo tôi, phong thủy tướng thuật đều là lừa đảo.”
Chính là vì chuyện đoán mệnh lần đó, cả nhà họ Mạnh đều rất bài xích phong thủy tướng thuật.
Không ngờ, Lạc Thanh Liên vậy mà cũng nói ra những lời tương tự.
Lạc Thanh Liên sờ sờ cằm, nói: “Không ngờ, ở cái nơi đạo thống suy vi này cũng có đồng nghiệp bản lĩnh không tầm thường, hiếm có, thật sự hiếm có.”
Tâm trạng Mạnh Hạ có chút phức tạp, hắn vốn dĩ vì chuyện bạn gái ngoại tình mà nửa tin nửa ngờ Lạc Thanh Liên, hiện tại cậu lại nói ra những lời giống hệt vị đại sư trước kia, hắn liền càng thêm tin phục vài phần. Bất quá, điều này cũng có nghĩa là hắn phỏng chừng tám chín phần mười sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
"Không có cách nào khác sao?" Mạnh Hạ ưu sầu nói.
Cơ nghiệp to lớn của nhà họ Mạnh, không thể đến đời hắn là đứt đoạn được.
"Mệnh người, trời đã định, muốn nghịch thiên cải mệnh là phải trả một cái giá cực kỳ lớn, cậu không chịu nổi đâu." Lạc Thanh Liên lắc đầu, nói: “Bất quá, nếu cậu thật sự muốn có con, thì có thể đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một hai đứa, cũng coi như là tích đức làm việc thiện.”
Mạnh Hạ thở dài, xua tay nói: “Thôi, chuyện này sau rồi tính.”
Lạc Thanh Liên nói: “Cậu tìm tôi, sẽ không chỉ vì nói cho tôi biết, cậu xác nhận mình thật sự thành lục vương bát đấy chứ?”
Mạnh Hạ nhếch mép, đối với cái biệt danh lục vương bát rất khó chịu, nói: “Lạc đại tiên, tôi xin lỗi cậu được không, cậu đừng có lúc nào cũng gọi tôi lục vương bát nữa.”
Hắn còn không nghĩ làm mọi người điều biết mình bị đội nón xanh a. Lạc Thanh Liên vươn tay phải, nói: "Tôi cũng không xem bói miễn phí, cậu hiểu ý tôi chứ?"
Mạnh Hạ nháy mắt đã hiểu, lấy ra di động nói: "Chúng ta thêm WeChat đi, tôi chuyển khoản cho cậu." Lạc Thanh Liên chính là thích loại khách hàng sảng khoái dứt khoát này, lập tức cùng Mạnh Hạ trở thành người bạn tốt mới đầu tiên sau khi cậu đoạt xá sống lại.
Mạnh Hạ chuyển cho cậu một ngàn tệ, Lạc Thanh Liên cảm thấy mỹ mãn thu vào, thầm nghĩ trong lòng tên này không hổ là phú nhị đại ngậm thìa vàng mà sinh ra, xem ra có thể hợp tác nhiều hơn. "Tôi thấy cậu cũng là người có bản lĩnh thật, muốn mời cậu đến nhà tôi xem một chút." Mạnh Hạ nói.
Lạc Thanh Liên trước đó đã thấy ấn đường hắn chuyển đen, vai có ánh lửa ảm đạm, sắp gặp đại họa, liền biết hắn chắc chắn sẽ tìm đến mình. Lúc này cậu không hề ngạc nhiên, chỉ hỏi Mạnh Hạ trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Mạnh Hạ thở dài, buồn bực nói: "Mẹ tôi gần đây cả ngày kêu đau đầu, đi bệnh viện kiểm tra cũng không ra bệnh gì, hôm nay đột nhiên ngất đi rồi. Hơn nữa, việc làm ăn của nhà tôi gần đây chỗ nào cũng gặp trắc trở, rõ ràng nói chuyện đâu vào đấy, đột nhiên lại vì đủ loại nguyên nhân mà thất bại. Anh trai tôi hôm qua đi công tác về, trên đường suýt chút nữa bị xe tải đâm chết, cũng may mạng lớn sống sót, chỉ có cái vòng Phật châu trên cổ tay bị nát. Tôi cảm thấy chuyện này... đặc biệt tà quái."
Lạc Thanh Liên khép ngón tay lại, từ trong túi móc ra một lá bùa chụp vào ngực Mạnh Hạ, nói: “Là rất tà quái, cậu cứ bỏ cái này vào túi đừng lấy ra, bất quá hôm nay tôi không đi được.”
Mạnh Hạ có chút khẩn trương nói: “Tiền bạc dễ nói, chỉ là xem một chút thôi.”
Lạc Thanh Liên nói: "Ba cậu mời thầy về rồi, lát nữa cậu về là có thể thấy. Chúng tôi làm nghề này, một việc không làm phiền hai chủ, cứ để thầy mời đến thử xem trước đi."
Mạnh Hạ ngẩn người, lúc này điện thoại vang lên, hắn nhìn một chút, là anh trai gọi tới. "Ba mời một vị đại sư đến xem phong thủy, anh với mẹ đều ở bệnh viện không về được, hẹn tối 6 giờ rưỡi, em có thời gian thì cùng về xem đi." Anh cả Mạnh nói. Mạnh Hạ trợn mắt há hốc mồm nhìn Lạc Thanh Liên đang chơi điện thoại bên cạnh, lẩm bẩm nói: “Chỗ em có một vị đại sư khác, anh ta quả thực thần kỳ.”
Tuy rằng Mạnh Hạ dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Lạc Thanh Liên, nhưng Lạc Thanh Liên không muốn gần đây liền phá hỏng cái quy củ truyền thừa ngàn năm của nghề này, thập phần cảm động sau đó cự tuyệt mà đi rồi. Lên xe, Lạc Thanh Liên ôm ngực vẻ mặt bi thống. "Cửu ca ca, tim em đau quá, em vậy mà từ chối một vị Thần Tài có thể đưa tiền cho em, em khổ sở... Không được, em vẫn phải đi bày sạp ở dưới cầu vượt thôi, muỗi chân tuy nhỏ cũng là thịt."
"Có bản lĩnh thật thì không sợ mất một vị Thần Tài." Dung Cửu Tiêu khởi động xe, thuận miệng nói: “Trước kia cậu đối với mấy chuyện thần thần đạo đạo này kín như bưng, còn nói nghề này toàn là lừa đảo, sao trong một đêm thái độ thay đổi chóng mặt vậy, còn tự xưng tiểu thiên tài?”
Lạc Thanh Liên mặt không đổi sắc, nói dối không chớp mắt, nói: "Cái này gọi là nằm mơ nhập thần cơ, một đêm nhập đạo, ch·ết đi sống lại hồn du thái hư, lúc đó được cao nhân chỉ điểm, lúc này mới phát hiện trước kia tôi quá nông cạn."
Dung Cửu Tiêu cười nhạt một tiếng, không vạch trần kẻ lừa đảo này. Mạnh Hạ vội vội vàng vàng về đến nhà, liền nhìn thấy ba hắn cùng vị đại sư mang về, và một tiểu đồ đệ của đại sư. Đại sư tuổi tác thoạt nhìn chỉ có bốn năm mươi, kỳ thật đã sáu bảy mươi, trong giới thuật sĩ phong thủy ở kinh thành cũng coi như là một vị tiên sinh có tiếng tăm. Bình thường không dễ dàng xuất sơn, Mạnh Đức Xương vẫn là phải dùng mấy tầng quan hệ mới mời được vị đại sư này.
Củng Dương đại sư đi quanh nhà hai vòng, lại đứng ở cửa nhìn nhìn, nói: "Nhà của ông phạm phải Bạch Hổ sát, bên phải nhà làm ra một cái ban công lộ thiên, thuộc về điển hình 'Bạch Hổ duỗi tay', phía tây nhà có một tòa nhà cao tầng, lại là điển hình 'Bạch Hổ thăm dò', bên phải nhà làm ra một cái hồ nước, chính là 'Bạch Hổ há miệng'. Người xưa có câu, thà rằng Thanh Long phía trước uốn lượn, không thể Bạch Hổ duỗi tay ra, thà rằng Thanh Long cao vạn trượng, không thể Bạch Hổ cúi đầu dò xét, nhà của ông vốn dĩ tốt đẹp, làm cái gì mà cải tạo lung tung rối loạn vậy?" Mạnh Đức Xương mấy năm trước cũng tin phong thủy, từ khi con trai ông bị người ta nói là mệnh tuyệt tự mới thẹn quá hóa giận coi phong thủy sư là kẻ lừa đảo, bản thân ông cũng hiểu biết một chút.
Vừa nghe đến Bạch Hổ sát, Mạnh Đức Xương tức khắc sắc mặt biến đổi, nói: "Mấy ngày trước mẹ tôi gọi điện thoại, nói là phong thủy nhà tôi không tốt ảnh hưởng đến vận thế nhà em trai tôi, bảo tôi ở phía tây làm một cái ban công, còn đào một cái ao nước, tôi nghĩ làm cũng không sao, liền làm theo."
Củng Dương đại sư lắc đầu, nói: “Ông sửa như vậy quả thực là tự tìm đường ch·ết, phàm là phạm vào Bạch Hổ sát, nhẹ thì gia trạch bất an hao tài tốn của, nặng thì đột phát tai họa huyết quang.”
Tiểu đồ đệ của Củng Dương đại sư bĩu môi phun tào: "Bà cụ thật là có ý tứ, vận thế cả nhà em trai bà quan trọng, mạng người nhà bà lại không quan trọng sao? Sợ không phải cố ý hại ông."
Củng Dương đại sư ho khan một tiếng, lạnh mặt nói: "Đoan Ngọ, không được hồ ngôn loạn ngữ." Đoan Ngọ lập tức ngậm miệng. Mạnh Đức Xương và Mạnh Hạ đồng thời biến sắc mặt, Mạnh Đức Xương vội vàng nói: "Xin đại sư chỉ giáo, không dám giấu ngài, phu nhân đã hôn mê nhập viện, việc làm ăn của tôi cũng chỗ nào cũng gặp trắc trở, con trai thứ hai ngày hôm qua bị vị hôn thê cắm sừng, còn suýt chút nữa đi làm hiệp sĩ tiếp mâm, hôm nay con trai trưởng cũng suýt chút nữa gặp tai nạn xe cộ, hiện tại bị thương nhẹ đang ở bệnh viện điều trị."
Mạnh Hạ bị cắm sừng: "..." Chuyện này có thể không nhắc đến không?