Cuối cùng Lương Dữ Lam cũng ngẩng đầu lên, hàng mi dài khẽ rũ xuống, giọng anh như đang tự nói với chính mình: “Vậy là… anh bị Tiểu Hi bỏ rơi rồi sao?… Anh cứ ngỡ rằng sau lần trước… chúng ta sẽ có gì đó khác đi.”
Điều anh muốn nói đến là chuyện Lạc Thời Hi đã chạy về phía mình báo tin vui sau khi buổi công diễn kết thúc, không một ai biết rằng khi đó anh đã vui đến nhường nào.
Anh đã cho rằng đó là một khởi đầu hoàn toàn mới, rằng Tiểu Hi đang dần chấp nhận mình.
Rằng họ sẽ lại như trước đây, như hình với bóng, chỉ có nhau.
Lạc Thời Hi hiếm khi thấy Lương Dữ Lam mất bình tĩnh như vậy, đối phương trước giờ luôn mạnh mẽ, lạnh lùng và cực kỳ kiềm chế. Cậu siết chặt chiếc khăn trong tay, mấp máy môi: “Em… em không có trốn tránh anh, em chỉ là, chỉ là không biết phải đối mặt với anh thế nào thôi.”
Lương Dữ Lam nhíu mày: “Tại sao lại nói vậy?”
Lạc Thời Hi mím môi, nói ra tâm sự của mình là một chuyện rất ngại ngùng, nhất là khi bản thân Lương Dữ Lam chẳng làm gì sai, tất cả là do cậu đơn phương lảng tránh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play